Nguyên Định Nhất phát hiện thế mà hai người này lại không có một chút kinh ngạc và sợ hãi, giống như ông ta giết Lý Dục Thần đã sớm nằm trong dự đoán của bọn họ vậy.
"Hai người không sợ sao?"
Mã Sơn cười ha ha: "Sợ cái gì? Sợ mấy sợi tơ kia của ông á? Còn không dài bằng lông chim tôi đâu! Ha ha, tên lỗ mũi trâu này, có phải trong đũng quần ông không có hàng, cho nên mới cầm cái phất trần này trong tay chơi suốt ngày không? Hahaha..."
Nguyên Định Nhất giận dữ, phất trần trong tay chuyển hướng, tơ trắng khoan thai lùi về, nhắm ngay Mã Sơn, bắn ra lần nữa.
Thế nhưng lần này sợi tơ phất trần chỉ đi đến nửa đường, lại đột nhiên biến thành mềm nhũn, không còn khí thế như kim cương như lúc ông ta bắn Lý Dục Thần trước đó nữa, mà trở nên dặt dẹo, rơi xuống đất.
Mã Sơn chỉ vào phất trần trong tay ông ta, cười to nói: "Nhìn xem, mềm nhũn đi, ông đúng là không được rồi!"
Nguyên Định Nhất vừa sợ vừa giận, thu hồi phất trần xem xét kỹ.
Vừa rồi ông ta đã lấy pháp lực kích phát sợi tơ phất trần, nửa đường bỗng nhiên gián đoạn, pháp lực không có cách nào truyền vào nữa, còn tưởng rằng là phất trần xảy ra vấn đề, thế nhưng nhìn kỹ lại vẫn tìm không ra vấn đề.
Mã Sơn trong lúc vô tình đã đâm trúng nỗi đau của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417206/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.