Chị Mai nhìn Thất Trọng Bảo Hàm trong tay, rất muốn ném nó vào trong dòng nước, để nó cuốn trôi đi theo làn sóng cùng với chuyện cũ.
Thế nhưng những phù chú sáng tắt kì diệu trong ánh trăng kia giống như đang kể ra sự vô tội của bọn chúng với bà ta.
Chị Mai bĩu môi, cuối cùng thở dài một tiếng, thu tay về, nhưng lại có vẻ không biết để vào đâu.
Chị Mai nhìn về phía Lý Dục Thần, chớp đôi mắt sáng như sao, hỏi: "Hình như trên người cậu cất giấu không ít đồ tốt, tôi rất hiếu kì, cậu giấu chúng đi đâu vậy?"
Lý Dục Thần kinh ngạc, nhìn cái hộp vuông trong tay chị Mai, sờ đầu nói: "Ôi chà, tôi lại quên mất, món đồ lớn như thế, chị không tiện cầm đi".
Chị Mai nói: "Trong ghi chép của Lan Môn chúng tôi, tổ sư gia có một cái túi bách bảo. Mỗi lần tổ sư gia đi ra ngoài đều phải mang theo vật này, đi hết nhà này đến nhà kia, cái gì cũng mất sạch. Nhiều đồ như vậy đều đựng hết trong một cái túi bách bảo nho nhỏ. Nếu tôi cũng có bảo bối như vậy thì tốt rồi".
"Có phải giống thế này không?"
Lý Dục Thần không biết lấy một cái túi tiền từ đâu ra, có chút giống túi vải nhung đựng đồ trang sức châu báu, chỉ là có màu đen nhánh, không được đẹp lắm.
Đôi mắt của chị Mai sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417144/chuong-707.html