Còn chưa vào đông, nhưng người trong sân viện đều cảm thấy lạnh toát.
“Lý Dục Thần, cậu lại dám đến!”, Mao Khuê Sinh lên tiếng đầu tiên.
Lý Dục Thần nhìn ông ta một cái: “Ông đến từ phủ Thiên Sư phải không?”
“Đúng thế, bần đạo Mao Khuê Sinh, đệ tử thiên sư, phủ Thiên Sư làm việc theo lệnh, phụng thiên sư lệnh, đến bắt cậu, còn không mau bó tay chịu trói!”, Mao Khuê Sinh kiêu ngạo nói.
“Nói như vậy, chuyện hôm nay là do ông dẫn đầu làm?”
“Thế thì làm sao?”
Lý Dục Thần gật đầu, lại nhìn sang những người khác ở trong viện: “Các người cũng tham gia?”
Một người trong đó nói: “Phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, chúng tôi tuân theo hiệu lệnh của họ, đến chém yêu diệt ma!”
Người này nói năng hùng hồn, cảm giác như tràn đầy chính nghĩa.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Được được được, xem ra đều có phần, tôi cũng đỡ phải phân chia, ông cụ Lâm đâu?”
Trương Đạo Viễn nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm thương người vô tội, ông cụ ở phòng khách, chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo chúng tôi về phủ Thiên Sư, ông cụ tự khắc an nhiên về nhà họ Lâm”.
“Ha ha ha…”, Lý Dục Thần bỗng cười lớn: “Sẽ không làm thương đến người vô tội? Những người bị thương vong trong sơn trang Bắc Khê nhà họ Lâm là người thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416904/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.