Trong lòng Trương Đạo Viễn vui mừng, nói: “Cảm ơn sư thúc!”
Trong lúc họ nói chuyện, một ông lão mù lưng gù đến trong phòng của Lâm Thượng Nghĩa bị nhốt.
Đạo đồng trông coi nhìn thấy, liền nói: “Ông là ai? Không uống trà ở phía trước, đến đây làm gì?”
Lão già mù cười nói: “Tiểu đạo trưởng, sư phụ cậu bảo cậu ra bếp bảo người chuẩn bị cơm chay cho sứ giả, tôi đến thay cậu”.
Tiểu đạo đồng nhìn đôi mắt không tròng đó của ông †a, hỏi: “Ông... được không?”
Lão già mù nói: “Yên tâm đi, tuy tôi không nhìn thấy, nhưng tai tôi nghe được khắp tám phương, lòng như bó đuốc, trông coi một người không vấn đề, nếu không làm sao có thể đến giúp sư phụ cậu hàng yêu trừ ma chứ”.
Đạo đồng gật đầu, không nghỉ ngờ nữa, bèn nói: “Vậy ông cẩn thận chút, trên bàn trong góc bên phải có trà nước, ông tự rót mà uống”.
Nói xong, bèn ra bếp làm việc.
Lão già mù thấy đạo đồng đi khỏi, liền đi đến trước mặt Lâm Thượng Nghĩa, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Lâm Thượng Nghĩa, bỗng trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị kèm theo vẻ kinh ngạc, nói:
“Thì ra ông đáng lẽ phải chết lâu rồi, có người dùng linh lực giúp ông duy trì mạng sống”.
Lâm Thượng Nghĩa không hiểu lão ta đang nói gì, hỏi: “Ông là ai?”
Lão già mù không trả lời, tự lẩm bẩm: “Thủ đoạn rất cao minh, thú vị, thú vị. Vốn muốn lấy mạng của ông, nhưng mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416903/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.