Lý Dục Thần nghe mà khó hiểu.
Tôi đến đưa kiếm cho ông, các ông lại bắt tôi quỳ trước mặt thiên sư hối lỗi, còn muốn lấy sấm sét tấn công tôi. Thì ra tôi không phải đến đưa kiếm, mà là bị coi thường hả!
“Ha ha!”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Kể cả thiên sư ở đây, cũng không dám ăn nói với tôi như vậy!”
“Cuồng đồ ngu dốt!”, một đạo sĩ tức giận quát: “Nơi này là phủ Thiên Sư, thiên sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, trừ ma bảo vệ đạo, cả thiên hạ đều tôn kính. Ngoại trừ sứ giả Thiên Đô, tiên nhân Côn Luân, cho dù nguyên thủ một nước, cũng vô cùng tôn kính thiên sư, cậu là cái thá gì, dám ăn nói như vậy!”
“Tôi là đệ tử Thiên Đô, cũng chính là tiên nhân Côn Luân mà ông nói”, Lý Dục Thần hiên ngang đứng ở đó nói.
“Ha ha ha…”
Một đám lão đạo sĩ cùng cười lớn.
“Tà ma ngoại đạo, lại dám tự xưng thượng tiên Thiên Đô! Nhóc con, cậu có biết tạo khẩu nghiệp trước mặt Thiên Sư thì phải chịu trừng phạt không!”
Lý Dục Thần chẳng thèm để ý đám lão đạo sĩ này, đưa tay ra, một thanh kiếm gỗ đào xuất hiện trong tay, trên thân kiếm có kim quang bùa chú thấp thoảng chuyển động.
“Các ông không tin thì thôi, thanh kiếm này, xem ra cũng không cần trả các ông nữa”.
Đám lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416892/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.