Lý Dục Thần cũng rất bất lực, đây là đạo sĩ bình thường, nói với người ta mình ta đệ tử Thiên Đô, sợ rằng người ta cũng chưa chắc biết, cũng không thể thì triển thuật pháp cho người ta xem chứ.
Bỗng nhiên nhớ ra mình còn mang theo kiếm Thiên Sư, bèn nói: “Đạo trưởng, anh đi thông báo một tiếng, nói là tôi được sự ủy thác của đạo trưởng Lăng Tiêu, đến trả kiếm Thiên Sư”.
Đạo sĩ đó lập tức kinh ngạc, nhìn Lý Dục Thần mấy cái, hình như không tin lắm, nhưng không có du khách nào lại đùa như vậy, bèn đưa Lý Dục Thần đến phòng khách, rồi cho gặp chấp sự Khách Đường.
Chấp sự Khách Đường nghe cũng không tin lắm, nghỉ hoặc hỏi: “Vị sư huynh này quen biết sư thúc Lâm Tiêu của tôi ư?”
Lý Dục Thần thấy chấp sự Khách Đường cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, xem ra bối phận của Lăng Tiêu Tử này cũng rất cao.
“Tôi và Lăng Tiêu Tử chỉ có duyên gặp một lần”.
“Lăng Tiêu Tử?”, chấp sự Khách Đường nghe xong, bỗng bật cười: “Sư huynh, cậu bị Lâm sư thúc của tôi lừa rồi, ông ấy tên là Lâm Tiêu, Lâm trong rừng cây, Tiêu trong xào xạc rì rào, Lăng Tiêu Tử là ông ấy tự đặt bừa cái tên cho mình. Có phải gặp hai đạo sĩ, một người là Thanh Huyền, một người là Xích Dã không?”
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc gật đầu.
Chấp sự Khách Đường cười nói: “Đó là hai đồ đệ của Lâm sư thúc rồi, cái tên cũng là đặt bừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416891/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.