Chương trước
Chương sau
"Hử? Đại ca, ý anh là gì?", Tiểu Nguyễn và mấy thanh niên khác sửng sốt hỏi.

Bọn họ biết, khoảng thời gian đại ca của mình lăn lộn ở Tam Giác Vàng, đã từng bồi hồi trước cánh cửa thần chết không biết bao nhiêu lần, cách làm việc tàn nhẫn quyết đoán, cực kỳ thông minh sắc sảo, mắt nhìn người cũng cực chuẩn.

Mà cả đại ca còn nói thiếu niên kia không đơn giản thì hiển nhiên tên nhóc đó thật sự có bản lĩnh rồi.

"Ban nãy mấy cậu không để ý chứ, khi Tiểu Nguyễn chuẩn bị móc súng ra, tên nhóc kia đã nhìn thấy súng của Tiểu Nguyễn".

Thanh niên đứng giữa nói: "Nếu như là người bình thường mà nhìn thấy súng, thì sắc mặt nhất định sẽ thay đổi, thậm chí giật mình hoảng sợ. Thế nhưng, mặt mũi tên nhóc kia lại vẫn dửng dưng bình tĩnh như không".

"Riêng sự bình tĩnh và can đảm ấy, người thường chắc chắn không có".

"Đại ca, hay là anh nghĩ nhiều quá rồi, có lẽ tên nhóc đó căn bản không có thấy em chuẩn bị rút súng", Tiểu Nguyễn mở miệng nói.

"Cho dù không để ý thì ít nhất khi thấy chúng ta bước tới, tên nhóc đó cũng phải sợ hãi chút chứ, dù gì cậu ta đã đánh anh em chúng ta bị thương mà, nhưng cậu ta vẫn vô cùng bình tĩnh".

Trên gương mặt thanh niên đứng giữa hiện lên vẻ nghiêm túc:

"Quan trọng hơn, tôi có linh cảm, nếu chúng ta thật sự xung đột với cậu ta, thì sẽ rất thảm".

"Nếu nổ súng, cuối cùng chúng ta sẽ chết!"

"Sẽ chết!"

Đám Tiểu Nguyễn, Tiểu Lỗ nghe thấy hai chữ đó, rùng mình, ớn lạnh cả người. Không ngờ chỉ tùy tiện gặp một thiếu niên say rượu trong quán bar thôi mà lại đáng sợ như thế.

Bọn họ không có nghi ngờ phán đoán của đại ca mình, bởi vì anh ta rất hiếm khi đoán sai.

"Kim Lăng - Hoa Hạ đúng là một nơi tiềm tàng nhân tài!"

Tiểu Lỗ cảm khái.

"Nếu không phải đại ca bảo chúng ta đi, vậy đêm nay sẽ gặp rắc rối to ở trong quán bar rồi!", Tiểu Nguyễn lau mồ hôi lạnh trên trán nói.

"Tóm lại, chuyện hôm nay cứ cho nó qua đi. Tôi thấy tên nhóc kia hình như có tâm sự, nên mới không muốn gây chuyện với chúng ta. Chúng ta cũng đừng chọc đến cậu ta".

Thanh niên đứng giữa nghiêm túc nói: "Việc gấp bây giờ là điều tra rõ nguyên nhân nguồn tiêu thụ bị chặt đứt. Nếu tôi không nhớ nhầm thì ở khu Tê Hà - Kim Lăng này có một gã tên Tưởng Đào, là người của nhà họ Hoàng, trước đó cũng phụ trách bán hàng cho chúng ta. Lát chúng ta đi tìm hắn ta hỏi thử xem đi!"

"Vâng! Đại ca!"

Mấy thanh niên kia đều gật đầu đáp.

...

Tại quán bar Danh Hào.

Một chiếc BMW X5 màu đen chậm rãi dừng lại trong bãi đỗ xe, cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước xuống.

Anh ta mặc vest, đeo cặp kính dày cộm, ngoại hình thì bình thường, trên mặt lại tràn đầy phấn khích.

Người đó đúng là Vương Xuân!

Sau khi xuống xe, Vương Xuân lập tức bước nhanh tới vị trí phó lái, mở cửa xe ra:

"Tiểu Lệ, xuống xe đi em!"

Một người phụ nữ xinh đẹp có khí chất dịu dàng thanh thoát bước xuống. Cô mặc chiếc váy trắng trông xinh xắn như một nàng tiên.

Có điều, khóe mắt lại đỏ hoe.

Người đó chính là Dương Lệ.

Ngay lúc nãy, dưới sự khuyên nhủ của Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào, Dương Lệ đã đồng ý đi hẹn hò với Vương Xuân.

Theo cô, ly hôn với Lâm Hàn là việc ván đã đóng thuyền rồi, tuy trong lòng không nỡ, nhưng thân phận và địa vị của cả hai thua kém nhau quá nhiều.

Có điều, cô thật sự không thích Vương Xuân này, thậm chí là ghét. Bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô rằng anh ta có ý xấu với mình.

Nếu không phải Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải cứ nài ép hết lần này tới lần khác thì Dương Lệ đã chẳng tới.

"Nãy nói là đi nhà hàng ăn cơm mà, sao giờ lại tới quán bar?"

Dương Lệ mở to mắt nhìn "Quán bar Danh Hào" trước mặt, giật mình hỏi.

"Haiz, Tiểu Lệ à, chúng ta uống chút rượu rồi đi ăn sau cũng được mà!"

Vương Xuân cười ha ha nói.

"Tôi chưa uống rượu bao giờ", Dương Lệ nói.

"Nếu không biết uống thì uống chút nước giải khát cũng được, chúng ta vào ngồi nói chuyện phiếm một lát đi!"

Vương Xuân vẫn cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Lệ hiện lên vẻ thèm thuồng. Hừ, đợi lát nữa vào quán bar, tôi bỏ tý rượu vào nước uống của cô, chuốc cô say, đêm nay cô còn không rơi vào tay tôi à?

Tưởng tượng đến người đẹp như Dương Lệ cởi sạch quần áo nằm trên giường mặc mình muốn làm gì thì làm, trong lòng Vương Xuân bèn dấy lên một ngọn lửa rạo rực.

Dương Lệ im lặng một lúc mới cắn đôi môi mỏng nói:

"Thôi, chúng ta đến nhà hàng ăn cơm đi, tôi không muốn đi bar..."

Vừa hẹn hò đã tới quán bar, nó khiến Dương Lệ sinh ra một sự chán ghét với Vương Xuân này.

Hơn nữa, giờ cô còn chưa ly hôn với Lâm Hàn, lúc này lại hẹn hò với người đàn ông khác bên ngoài, điều đó làm Dương Lệ cảm thấy như đang phản bội anh.

"Ọe!"

Bỗng, có tiếng nôn mửa truyền đến.

Dương Lệ nhìn về phía phát ra âm thanh, cơ thể mềm mại lập tức run lên.

"Ông xã..."


Cô không ngờ rằng sẽ gặp được Lâm Hàn ở đây.

Sau đó, trong mắt cô lại hiện lên vẻ lo lắng, ông xã uống nhiều rượu như thế, chẳng biết có khó chịu hay không? Là vì phải ly hôn nên mới uống nhiều vậy ư?

Dương Lệ nghĩ thế, tim đau như dao cắt, định bước tới nói không ly hôn nữa với Lâm Hàn.

Nhưng kế tiếp, cô lại nhìn thấy có một cô gái bên cạnh đang dìu anh.

Giữa trán cô ấy có một nốt ruồi son, gương mặt xinh đẹp như bước ra từ trong tranh.

Ngoại hình hay khí chất đều không thua kém gì cô.

"Cô ấy là ai?"

Dương lệ khó hiểu, cô chưa từng gặp cô gái này, có điều với thân phận của Lâm Hàn thì bên cạnh có một người xinh đẹp như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.

Dương Lệ nghĩ vậy, một sự mất mát nhàn nhạt xuất hiện trong lòng, cô rất muốn người đỡ Lâm Hàn bây giờ là mình.

Dương Lệ không có bước tới, mà chỉ lắng tai nghe bọn họ nói chuyện.

"Anh Lâm, anh về đâu nghỉ?", Tần Liên dịu dàng hỏi.

"Về khách sạn đi".

Lâm Hàn đáp, trong biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa còn có một số quần áo của Dương Lệ, anh sợ về nhìn thấy chúng, trong lòng lại khó chịu.

Có điều anh không ngờ ông chủ của quán bar này là một đại ca ở Kim Lăng.

Nhưng giờ gã đang ở trong Royal No.1 rồi, đàn em và thế lực gã đều bị người của Tôn Hàn Các tiếp nhận.

Trong quán bar, đúng lúc có một người Tôn Hàn Các đang xử lý, bởi vậy Lâm Hàn không có tốn một đồng cắc nào.

...

"Về khách sạn..."

Còn Dương Lệ, khi nghe thấy câu đó của Lâm Hàn thì toàn thân run lên, không ngờ Lâm Hàn lại thuê phòng với cô gái kia.

"Chẳng qua nghĩ cũng đúng, sắp ly hôn rồi, anh có tìm người phụ nữ khác hay không là chuyện của anh, mình lấy đâu ra quyền xen vào..."

Dương Lệ cúi đầu xuống, khóe mắt ngấn lệ, đau đớn, tuyệt vọng, đủ mọi cảm xúc dấy lên trong lòng cô.

Mà lúc này, Lâm Hàn và Tần Liên đã lên xe rời khỏi đây.

"Tiểu Lệ, em đã không muốn vào quán bar, vậy chúng ta đến nhà hàng đi".

Vương Xuân mở miệng, anh ta cảm thấy mình có hơi sốt ruột, Dương Lệ sẽ phản cảm với mình.

"Thôi đi bar cũng được..."

Dương Lệ im lặng một lúc, nhìn theo chiếc xe của Lâm Hàn dần khuất xa, chợt quay đầu lại, sải bước đi vào quán bar.

Vương Xuân sáng bừng mắt, lập tức đuổi theo, anh ta cảm thấy đêm nay ngon ăn rồi.

Mà chưa tới nửa tiếng.

Bịch!

Vương Xuân đã bị đá bay ra khỏi quán bar, té uỵch xuống đất.

Anh ta mặt mày bầm dập, toàn thân chỗ nào cũng có vết thương, đặc bệt là miệng, bị đánh cho vỡ mồm.

"Bà mày, người phụ nữ của anh Hàn cũng dám động vào, mày đúng là chán sống mà!"

Một giọng nói đầy rét lạnh vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.