"Hử? Tiểu Lệ, sao em lại khóc dữ vậy?"
Vương Xuân lên xe, thắt dây an toàn, thấy Dương Lệ khóc bù lu bù loa, có hơi giật mình rồi lại bật cười nói:
"Tiểu Lệ, chắc giờ nước mắt của em là nước mắt vui sướng đúng không, dù sao tên Lâm Hàn kia cũng đâu xứng với em. Em và cậu ta ly hôn, với em mà nói thì là một sự giải thoát rồi".
"Sau khi ly hôn, cả người cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng nên mới khóc chứ gì?"
Dương Lệ ngẩng đầu nhìn Vương Xuân, tiếng khóc chợt dừng một chút, rồi lại khóc to hơn.
Vương Xuân thì vẫn cứ nói:
"Tiểu Lệ, khóc đi, khóc cho đã đi em. Khóc hết những áp lực trong mấy năm qua ra thì mới có thể bắt đầu cuộc sống mới".
"Đợi sau khi chúng ta đăng ký kết hôn rồi, những gì tên Lâm Hàn kia đã cho hay chưa cho em, anh cũng có thể cho em được hết. Anh sẽ tốt với em gấp trăm gấp ngàn lần tên đó".
Vương Xuân vừa nói, vừa giơ tay tính lau nước mắt trên gương mặt Dương Lệ.
Dương Lệ vội tránh đi.
Sắc mặt anh ta khẽ đổi, trong mắt hiện lên nét không vui, nhưng vẫn rút tay về cười nói:
"Tiểu Lệ, chúng ta chỉ vừa quen nhau chưa tới 1 tiếng đồng hồ, em né anh, anh hiểu. Anh là tiến sĩ học cao hiểu rộng, nên cũng biết chừng mực, chứ không phải cái loại đầu đường xó chợ như Lâm Hàn".
"Em không muốn anh đụng vào mình thì anh cũng không ép. Đợi đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3563466/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.