Cô vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Hàn, cô sợ cứ nhìn thì nước mắt sẽ thật sự trào ra mất.
Vừa nghĩ đến chuyện phải ly hôn, tim Dương Lệ như bị đao cắt, cơ thể đau đớn không ngừng run rẩy.
"Bà xã, tối hôm qua đi đâu mà không nói với anh? Làm anh sợ bóng sợ gió".
Lâm Hàn đi đến trước mặt Dương Lệ, cười hỏi.
Vừa nghe thấy giọng của Lâm Hàn, rốt cuộc Dương Lệ cũng không kiềm được nữa, nước mắt không ngừng rơi, nhỏ giọng khóc thút thít.
Lâm Hàn cau mày:
"Bà xã, sao em lại khóc?"
Một luồng sát khí rét buốt từ trên người Lâm Hàn bỗng tỏa ra.
Cảm nhận được hơi thở lạnh giá này, đám người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải đều đồng loạt rùng mình, sợ mất mật.
"Bà xã, có ai làm gì em sao? Anh sẽ đòi lại công bằng cho em!"
Lâm Hàn cầm bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ lên, dịu dàng hỏi.
Lời nói này tuy rất dịu dàng, nhưng mang đậm sự đáng tin.
Trong mắt Lâm Hàn cũng dấy lên tia rét lạnh, anh nghĩ, Dương Lệ khóc rất có thể là do đám người Dương Cảnh Đào, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải.
"Lâm Hàn, mong cậu chú ý hành động của mình! Đứng xa con gái tôi một chút đi!"
Dương Cảnh Đào cạnh đó quát lên.
"Tiểu Lệ là vợ tôi, tôi đứng gần cô ấy thì sao?"
Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đào, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Vợ hả? Haha, Lâm Hàn à, thằng vô dụng nhà cậu bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3563465/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.