“Chuyện ăn quỵt đã cho thấy nhân cách của Lâm Hàn này thực sự có vấn đề”.
Tống Thanh mang vẻ mặt suy ngẫm nhìn Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, không thể không thừa nhận trình độ chơi ghi-ta của cậu rất tuyệt, vượt xa cả tôi, cậu làm giáo viên chắc chắn không vấn đề gì”.
“Nhưng mà”.
“Tôi thật không ngờ cậu lại ăn quỵt, nhân cách như vậy sao có thể làm giáo viên, dạy học sinh? Đối với chuyện này cậu có gì muốn nói không?”
“Tôi chẳng có gì muốn nói cả”, Lâm Hàn hờ hững nói:
“Con người tôi xưa nay không thích giải thích, chỉ cố gắng làm tốt chuyện của mình. Có điều, tôi cũng không thích bị người khác vu oan. Tôi chỉ nói điều này, tôi không ăn quỵt, tôi có rất nhiều tiền nên không cần thiết phải làm vậy”. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
“Có rất nhiều tiền?”, Trần Thông cười nhạo nói: “Lâm Hàn, một người ngoại tỉnh như cậu thì lấy đâu ra tiền?”
“Đúng đấy Lâm Hàn, anh có tiền thì cũng nhiều được bao nhiêu cơ chứ, mấy ngàn tệ à?”, Khúc Hà cũng đùa cợt nói:
“Một lần ăn quỵt bằng một năm tiền lương của anh. Nếu như anh thật sự không ăn quỵt, vậy vết thương trên mặt anh phải giải thích thế nào đây?”
“Lâm Hàn, nếu cậu đã không có gì để nói vậy thì đến phòng tài chính nhận lương rồi nghỉ việc đi”, Tống Thanh mở miệng, Lâm Hàn này, anh ta khó có thể tin tưởng được.
Bây giờ anh ta thực sự cho rằng Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngheo-thanh-ty-phu/3551562/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.