Trần Thanh Xuyên dựa vào lộ trình xe Tô Quân đi để lần mò tới hiện trường, sau đó lại đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, biết kết quả cuối cùng thế này, ngọn lửa giận trong lòng anh bỗng bùng cháy càng lúc càng dữ dội, cơn tức giận khiến anh xoay người rời đi, anh không muốn quản chuyện này nữa.
Theo quan điểm của Trần Thanh Xuyên, Tô Quân khốn nạn hại người thì ắt gieo gió gặt bão thôi, đây là điều hết sức bình thường!
Sau khi về nhà, cơn tức giận trong lòng anh vẫn chưa hề hạ nhiệt, dù đang là mùa đông nhưng anh vẫn bất chấp dội nước lạnh lên người, lúc này mới thấy tốt hơn chút.
Đến khi bình tĩnh lại, Trần Thanh Xuyên châm một điếu thuốc, đứng ở ban công nhìn ra ngoài cửa sổ, lại bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này lần nữa.
Mặc dù Tô Quân độc ác khốn nạn, nhưng dù thế nào cậu ta cũng là em trai Tô Tuyết, cho nên Trần Thanh Xuyên không thể thấy cậu ta không vừa mắt mà bỏ mặc không quan tâm được.
Thời điểm anh đang cân nhắc xem nên giải quyết hậu quả chuyện này thế nào cho tốt thì Tô Tuyết đã trở lại.
Khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, hành động đầu tiên của cô là sốt ruột nói với anh: “Tô Quân bị cảnh sát bắt đi rồi, anh mau nghĩ cách cứu nó đi!”
Trần Thanh Xuyên thật sự không muốn nhịn nữa, anh giận dỗi nói một câu, chẳng lẽ Cục Cảnh Sát là nhà anh xây sao, anh muốn thả ai thì thả à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618594/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.