“Không còn cách nào hết, cách tốt nhất là tự ra mặt đầu thú để nhận được sự khoan hồng.”
Đối diện với ánh mắt năn nỉ của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên đưa ra câu trả lời như vậy.
“Xét về mặt pháp luật, thời đại bây giờ muốn trốn cũng rất khó, dù có may mắn trốn thoát cũng sẽ bị bắt về lại thôi, đây là vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ hai là, chưa chắc người đó đã chết, tội danh cố ý giết người và cố ý đả thương người khác nhau rất lớn, nếu người đó chưa chết thì giờ vẫn có thể cứu được, dù người kia có trở thành người thực vật cả đời thì cũng không bị phán xử tội cố ý giết người.”
“Và một điều quan trọng nhất!” Trần Thanh Xuyên nhìn về phía Tô Quân, anh nói: “Cậu là một người đàn ông, đã là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm hành vi của mình, nếu cậu đã chọn cách đâm người ta, cậu cần phải gánh vác cái giá của hành động đó!”
“Đàn ông thì không nên sợ làm chuyện sai, nhưng một khi đã làm sai thì phải dũng cảm gánh vác, dù cậu có giết người thật chăng nữa, hay cuối cùng cậu bị xử bắn chết, chung quy đây chính là hậu quả do việc làm sai trái của cậu, dù hai chân cậu có run rẩy mềm nhũn thì cậu vẫn phải tự gánh vác, làm được thì chứng tỏ cậu là một nam tử hán, một người đàn ông chân chính!”
Tần Thanh Xuyên vừa dứt lời, Tô Quân ra sức lắc đầu vùng vẫy, vội trốn sang bên cạnh Tô Tuyết, nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618593/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.