“Không còn cách nào hết, cách tốt nhất là tự ra mặt đầu thú để nhận được sự khoan hồng.”
Đối diện với ánh mắt năn nỉ của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên đưa ra câu trả lời như vậy.
“Xét về mặt pháp luật, thời đại bây giờ muốn trốn cũng rất khó, dù có may mắn trốn thoát cũng sẽ bị bắt về lại thôi, đây là vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ hai là, chưa chắc người đó đã chết, tội danh cố ý giết người và cố ý đả thương người khác nhau rất lớn, nếu người đó chưa chết thì giờ vẫn có thể cứu được, dù người kia có trở thành người thực vật cả đời thì cũng không bị phán xử tội cố ý giết người.”
“Và một điều quan trọng nhất!” Trần Thanh Xuyên nhìn về phía Tô Quân, anh nói: “Cậu là một người đàn ông, đã là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm hành vi của mình, nếu cậu đã chọn cách đâm người ta, cậu cần phải gánh vác cái giá của hành động đó!”
“Đàn ông thì không nên sợ làm chuyện sai, nhưng một khi đã làm sai thì phải dũng cảm gánh vác, dù cậu có giết người thật chăng nữa, hay cuối cùng cậu bị xử bắn chết, chung quy đây chính là hậu quả do việc làm sai trái của cậu, dù hai chân cậu có run rẩy mềm nhũn thì cậu vẫn phải tự gánh vác, làm được thì chứng tỏ cậu là một nam tử hán, một người đàn ông chân chính!”
Tần Thanh Xuyên vừa dứt lời, Tô Quân ra sức lắc đầu vùng vẫy, vội trốn sang bên cạnh Tô Tuyết, nắm lấy cánh tay Tô Tuyết không buông, miệng nói: “Chị, em không muốn làm đàn ông gì hết, em cũng không muốn làm nam tử hán gì cả, em không muốn chết, em cũng không muốn đền mạng cho cô ta, em không muốn chịu trách nhiệm chó má gì đó, em thật sự không muốn chết đâu mà chị ơi…”
Tô Tuyết vốn là người trọng tình thân, mà Tô Quân đã xuống nước năn nỉ cô vậy rồi, cô thật sự không bỏ được đứa em trai này, và càng không muốn nhìn thấy cảnh Tô Quân đi đầu thú.
Vì thế, cô lại nhìn về phía Trần Thanh Xuyên nói: “Chồng à, nếu anh có cách thì hãy cứu Tô Quân đi…”
Cách mà cô đề cập đến ở đây là gì, đương nhiên chỉ có mấy cách như nhập cư trái phép v…v… Nhưng tất nhiên, Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không tán thành cách giải quyết như vậy.
“Em không muốn em trai em chết, vậy em nghĩ người khác muốn nhìn thấy cảnh con gái chị em họ chết sao?”
“Nếu lần này Tô Quân chạy thoát, vậy thì gia đình bên bị hại lấy công bằng ở đâu, ai sẽ cho họ cái gọi là chính nghĩa, mà như vậy, bọn họ biết kêu oan với ai đây? Em không cần nhìn anh, có nhìn anh anh cũng không giúp em làm mấy chuyện như kiểu nhập cư trái phép đâu.”
“Nói tóm lại, anh chỉ có một cách duy nhất, đó là để Tô Quân ra mặt đầu thú nhận sự khoan hồng, còn chúng ta cần nhanh chóng báo cảnh sát và gọi xe cứu thương, đưa người vào bệnh viện trước, dù người kia thật sự không qua khỏi ít nhất chúng ta cũng không thấy thẹn với lòng.”
“Ngoài ra, xong việc chúng ta cũng phải bày tỏ với gia đình người bị hại là Tô Quân sẽ đền tội, rồi cầu xin bọn họ thông cảm cho mình, như vậy thì Tô Quân còn có thể thoát tội danh tử hình, nếu trong thời gian ngồi tù cậu ta cải tạo tốt thì sẽ được miễn giảm năm tù giam, anh cũng sẽ cố gắng vận dụng mối quan hệ để giúp cậu ta giảm án phạt. Anh tin chắc Tô Quân cùng lắm chỉ bị giam giữ mười tám năm thôi.”
Đối với một kẻ gây ra án mạng mà nói thì, chịu án tù mười tám năm đã là rất nhẹ, chưa kể chuyện này cũng đã phạm vào quy tắc của Trần Thanh Xuyên. Anh làm vậy cũng là vì nghĩ cho Tô Tuyết, nếu không có Tô Tuyết nói đỡ anh sẽ không bao giờ đưa ra quyết định như vậy.
Phải biết rằng, một trong số những quy tắc của anh, dù người gây án mạng là bản thân anh, anh cũng sẽ không vận dụng các mối quan hệ để làm nhẹ tội, đàn ông làm sai thì phải tự đối diện!
Với chính bản thân anh còn vậy thì Tô Quân lại càng miễn bàn.
Có điều, đó là quy tắc của anh chứ không phải của Tô Quân, lúc này, Tô Quân nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Anh cút, con mẹ nó chứ, anh cút khỏi đây ngay cho tôi, rõ ràng anh không vừa mắt tôi nên mới nói vậy, không biết chừng anh đang mong thầm tôi bị người ta xử bắn thì có!”
“Anh cút ra ngoài ngay cho tôi, nhà tôi không chào đón anh, anh cút xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu cho tôi, cút!”
Tiếng rít gào của Tô Quân đã thu hút sự chú ý của Chu Ngọc Hồng dưới lầu, khi Chu Ngọc Hồng biết được chủ ý của Trần Thanh Xuyên, thái độ của bà ta cũng y hệt Tô Quân, bà ta mở miệng quát tháo: “Mày muốn mưu sát con trai tao, mày là đồ gan chó, thứ khốn nạn vô lương tâm, mày cút khỏi nhà tao ngay, cút!”
Thái độ của hai mẹ con họ cực kỳ ác liệt, chưa kể, mấy lời họ nói ra lúc này khó nghe tới cực điểm.
Trần Thanh Xuyên không muốn tranh cãi với bọn họ, nhưng cách giải quyết phù hợp nhất bây giờ vốn là vậy.
Anh tận tình khuyên bảo: “Chưa chắc người kia đã chết, nếu cậu chịu nói địa chỉ rồi gọi cứu thương đưa người đi cấp cứu kịp thời may chăng còn hy vọng!”
Nhưng Tô Quân và Chu Ngọc Hồng nhất quyết không chịu nghe, họ chỉ chăm chăm đòi đuổi Trần Thanh Xuyên ra ngoài.
Tô Tuyết cũng hết cách, nên chỉ đành khuyên Trần Thanh Xuyên ra ngoài trước, dẫu sao thì việc quan trọng nhất bây giờ là để Chu Ngọc Hồn và Tô Quân ổn định cảm xúc lại đã.
Trần Thanh Xuyên rời đi, nhưng vì nghĩ cho Tô Tuyết, anh không thể bỏ mặc để chuyện muốn ra sao thì ra được, vậy nên đã phái người tra biển số xe của Tô Quân, cuối cùng là tra được lộ trình Tô Quân đi ngày hôm nay, rồi lần theo lộ trình đó để tìm đến hiện trường.
Mà lúc này, trong căn phòng kia, Tô Tuyết bị Chu Ngọc Hồng tức tối răn đe, nói cô không có lương tâm.
“Tao đã nuôi mày khôn lớn tới từng này, đến chó còn biết báo ân, còn mày thì sao, mày lại đứng cùng phe Trần Thanh Xuyên ép em trai đi đầu thú, vậy có khác nào mày đang cố ép thằng bé bước vào đường chết không? Mày có còn là người không, không, giờ mày là súc sinh mới đúng, mày thậm chí còn không bằng súc sinh!”
Chu Ngọc Hồng thốt ra những lời tàn nhẫn khó nghe nhất có thể, khiến Tô Tuyết khổ sở đến nỗi nói không nên lời, cô cũng không muốn, nhưng cô không thể không thừa nhận lời Trần Thanh Xuyên nói trước đó rất có lý, cho nên cô mới muốn khuyên nhủ Tô Quân, để cậu ta ra đầu thú, nhưng Tô Quân nhất quyết không chịu, đã vậy còn khiến Chu Ngọc Hồng hiểu lầm cô.
Hết cách, dù vậy cô vẫn không thể buông bỏ mặc kệ Tô Quân, nên đành cố gắng nhịn nhục để ai muốn mắng chửi thế nào thì chửi, tiếp tục khuyên nhủ Chu Ngọc Hồng.
Nhưng đúng lúc này bỗng có tiếng nổ lớn vang lên, theo sau đó là những tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập.
Trong khi ba người trong căn phòng kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có cảnh sát cầm súng xông vào, vừa nhìn thấy Tô Quân họ lập tức nhào lên, sau khi giữ được người thì đeo còng tay vào tay cậu ta.
Chu Ngọc Hồng sống chết không cho họ mang người đi, thấy vậy, lực lượng cảnh sát lập tức đưa ra chứng cứ rõ ràng, họ nói: “Tô Quân bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án cố ý giết người và cần phải đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra, nếu bà vẫn cố tình ngăn cản, chúng tôi sẽ đưa bà đi với tội danh gây trở ngại cho người thi hành công vụ!”
Sự uy nghiêm của cảnh sát là thần thánh, lời khiển trách đó khiến Chu Ngọc Hồng lập tức ngậm miệng.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Quân bị cảnh sát đưa đi, bà ta dậm chân gãi đầu, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng khóc than của Tô Quân.
Sau khi Tô Quân lên xe cảnh sát và bị đưa đi, Tô Tuyết tiến tới khuyên nhủ Chu Ngọc Hồng: “Mẹ, con nhất định sẽ nghĩ cách cứu em trai, mẹ yên tâm…”
Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, đích đến của cú tát là mặt Tô Tuyết, tức khắc, khuôn mặt cô bỗng sưng tấy tê rát.
“Hàn Tuyết, cô cút ngay cho tôi, tôi không có đứa con gái nào như cô hết, tôi nuôi chó nó còn biết trung thành hơn cô đấy, cô là thứ hạng không lương tâm, đừng có ngồi đây mèo khóc chuột, giả bộ từ bi làm gì, cút về tìm thằng bố với con mẹ chó má của cô đi!”
Ăn một cái tát xong, Chu Ngọc Hồng đuổi Tô Tuyết ra ngoài cửa, còn mình thì khóa trái cửa ngồi trong phòng gào khóc.
“Sao số tôi lại khổ thế này hả giời ơi, đứa con trai đáng thương của tôi…”
Chu Ngọc Hồng than thân trách phận sao số mình khổ, bà ta tội nghiệp đứa con trai đáng thương của mình nhưng lại chẳng hề nghĩ tới gia đình người bị hại.
Lúc này, mẹ của nạn nhân đã khóc đến chết đi sống lại mấy lần rồi, thậm chí vì sốc quá mà hôn mê mất dần ý thức.
Mà bố của nạn nhân thì than thở khóc lóc không ngừng, đứa con gái hiểu chuyện của bọn họ đã mất, sao bọn họ có thể không đau lòng được kia chứ. Điều đáng giận nhất chính là, bác sĩ nói dù hai giờ sau khi gây án thủ phạm gọi cấp cứu cứu người cũng không có việc gì, vẫn chữa được, nhưng người gây họa kia vốn không có ý định gọi điện, mà hiện trường lại ở một nơi hẻo lánh không có xe chạy qua, cuối cùng qua một đêm mới phát hiện.
“Giết, bắt được thủ phạm rồi nhất định phải giết, thằng khốn đó phải đền mạng cho con gái tôi, tôi muốn nó phải đền mạng!”
Tiếng la của gia đình nạn nhân vang vọng, khi Trần Thanh Xuyên nghe thấy những lời này anh khó chịu vô cùng.
Mẹ nó chứ, anh đã khuyên Tô Quân cả nửa tiếng đồng hồ, kêu cậu ta nói địa chỉ hiện trường để anh gọi xe cứu thương tới, nhưng Tô Quân nhất quyết không chịu nói!
Kết quả để một người đang sống sờ sờ phải bỏ mạng như vậy, Tô Quân à Tô Quân, nói cậu ta là thằng khốn ích kỷ cũng không sai!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]