Vì thủ đoạn ‘chặn đánh ở ngoài cửa’ của Trần Thanh Xuyên, mà Thất Liên Hợp đã tạm thời bị niêm phong, trong quãng thời gian ngắn đừng hòng được mở cửa lại, nên chuyện này cũng cho Trần Thanh Xuyên đủ thời gian để ứng phó. Tất nhiên, kế hoạch ứng phó chủ yếu nhất vẫn để cho Dư Tư Mẫn lập ra.
Nhưng Trần Thanh Xuyên cũng không nhàn rỗi, mà anh đã gọi cho ông cụ để nói rõ chuyện này.
Ông cụ trả lời rất ngắn gọn, hầu như chỉ ‘ừm’ qua loa cho xong chuyện.
Trần Thanh Xuyên hơi khó hiểu, rốt cuộc ông cụ đã biết hay chưa?
Nếu ông đã sớm biết, vậy thì lúc đánh anh sẽ nương tay, chứ không thật sự xuống tay tàn nhẫn đến mức không dễ thu dọn. Ngược lại nếu ông không biết thì chẳng có gì để nói, chú hai là chú hai, nhưng Thất Liên Hợp lại không phải là tập đoàn Đại Minh, nên nhất định phải hạ gục khi đối phó với kẻ địch.
Nhưng đối mặt với câu hỏi của Trần Thanh Xuyên, ông cụ chỉ đáp một chữ: “Ừm.”
Trần Thanh Xuyên thật sự cạn lời, anh hỏi gì ông cũng “ừm”, do đó anh chỉ có thể hỏi thẳng nỗi thắc mắc trong lòng.
Cuối cùng, ông cụ cũng chịu mở miệng: “Cháu không cần phải nể nang.”
Được, có câu nói này của ông cụ là đủ rồi, coi như Trần Thanh Xuyên đã biết cách đối phó với Thất Liên Hợp rồi.
Nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi với ông cụ, trong lòng Trần Thanh Xuyên vẫn hơi khó chịu.
Nếu ông cụ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618588/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.