Hàn Sương tin chắc rằng Trần Thanh Xuyên chỉ đang cố tình ra vẻ, nhưng Trần Thanh Xuyên không oán trách gì sao?
Khói thuốc bay ra, Trần Thanh Xuyên nhàn nhã nhìn về phía Hàn Sương: “Sao vậy, lại tìm tôi để vô tư trong sáng sao?”
Lời nói mờ mịt này truyền tới lỗ tai, khiến Hàn Sương xấu hổ không chịu được, thêm vào đó là sự ngượng ngùng và cơn tức giận.
Cô ta hiểu Trần Thanh Xuyên có ý gì, bởi vì Trần Thanh Xuyên đã từng nói qua với cô ta, đợi cô ta dạy dỗ, nếu cô ta không dạy dỗ được thì đến lúc đó anh sẽ dạy dỗ cô ta một trận ra trò.
Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên lại biểu hiện không sao cả, vẫn thản nhiên tự đắc như cũ, ung dung tự tại như bệnh nhi ăn không ngồi rồi.
Bởi vì anh biết rõ, về đạo lý về tự tin Hàn Sương có đủ, duy chỉ có chuyện chơi xấu này thì Hàn Sương không thể sánh với anh được. Với cuộc sống chất lượng cao của Hàn Sương, hiển nhiên sẽ không có chuyện cô ta tiếp xúc với những kiểu người vô lại như vậy, cho nên anh chơi xấu là lựa chọn thích hợp nhất, để Hàn Sương hết cách ứng phó, chỉ có thể buồn bực đến phát điên.
Sự thật chứng minh, chiến thuật của anh đã đúng và hiệu quả, Hàn Sương thật sự tức đến mức sắp phát điên rồi.
Nhưng ngẫm lại Trần Thanh Xuyên đã bị mất chức, cô ta lại không phát điên như vậy nữa, thái độ cũng dịu đi đôi chút.
“Anh đã mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618396/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.