Những lời nói của Mã Phúc Vĩ khiến Tô Tuyết rất khó chịu. Đây không còn là một lời châm chọc ngầm, mà đó là một sự chế nhạo trắng trợn.
Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên vẫn không cho cô đánh trả, giữ chặt đùi cô, buộc Tô Tuyết phải thành thật ngồi đó.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên ghé sát miệng vào tai Tô Tuyết nói nhỏ với cô: "Nói cho cô biết hai điều."
"Thứ nhất, đừng để ý đến anh ta, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của buổi họp lớp."
"Thứ hai, đùi của cô rất mịn, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu."
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Tuyết chợt đỏ lên, cô vô thức nắm chặt bàn tay thành quyền đánh nhẹ Trần Thanh Xuyên một cái, đánh cái người không đứng đắn này.
Nhưng hành động này của cô cũng đang rắc một nắm thức ăn chó có độc lên những người đang mong nhớ vẻ đẹp của cô, suýt nữa thì bọn họ đã bị đầu độc cho đến chết.
Thật là quá đáng, bọn họ là giới tinh hoa xã hội, vậy mà cũng không thể có được sự ưu ái của Tô Tuyết, nhưng một tên phế vật như Trần Thanh Xuyên lại đắc thủ!
Khoan nói tới Mã Phúc Vĩ đã, ngay cả bọn họ cũng muốn nhắm vào tên phế vật khiến người ta căm ghét kia rồi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Mã Phúc Vĩ đổ chuông, anh ta bắt máy.
Phó tổng giám đốc Mã trả lời điện thoại, mọi người tự nhiên không dám ồn ào, nhanh chóng tạo môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ho-hao-mon/2618327/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.