Lệ truyền Anh nói tin này cho sở trưởng.
Sở trưởng liên tục gọi điện thoại tới.
Chỉ cần Lệ Truyền Anh có bài luận văn, sở nghiên cứu đều để cô tự lựa chọn.
Giọng điệu của sở trưởng tự nhiên cũng khom lưng khụy gối, để ngày mai Lệ Truyền Anh sẽ đến làm. Vụ nổ không phải trách nhiệm của Lệ Truyền Anh, sở trưởng không muốn Lệ Truyền Anh nhắc chuyện cũ.
“Sở trưởng, coi chừng tôi sẽ khiếu nại anh đó!” Lệ Truyền Anh nói.
Cúp điện thoại.
Lúc nãy gọi điện là dùng bluetooth, Minh Nguyên nghe được.
“Em như vậy là được thế không chịu bỏ qua phải không.” Minh Nguyên nói một câu.
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền?” Lệ Truyền Anh hỏi: “Lại nói, anh đi đâu đây?”
Vừa rồi nói chuyện với Văn Điện Thanh khiến Lệ Truyền Anh có chút rối loạn, lúc đó Minh Nguyên đã theo cô lên xe.
“Tùy em, nhưng làm thế nào cũng phải tới được chỗ tôi để xe.” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh chợt quay đầu xe: “Không nói sớm, biết vậy không để cho cậu lên xe.”
“Ý của tôi em vẫn chưa rõ sao?” Minh Nguyên hỏi ngược lại Lệ Truyền Anh.
Ý của cậu đương nhiên Lệ Truyền Anh biết, nhưng tâm tư của một cậu thanh niên hôm nay một kiểu ngày mai kiểu khác, cô căn bản không để ý đến.
Đến chỗ đỗ xe của Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh liền quay đầu đi.
Buổi tối Lệ Truyền Anh nghiên cứu sách chuyên ngành rất lâu để sửa đổi luận văn, có lẽ vì đầu óc phải suy nghĩ qua nhiều nên khó ngủ.
Cô là du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-rat-yeu-em/733785/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.