🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Nguyên chỉ ở đầu kia nói một câu " Cô thông minh, tôi cũng không ngốc" Cho dù Lệ Truyền Anh không nói, Minh Nguyên cũng có thể đoán được cô muốn nói nội dung gì? Có duyên vô phận.
Hoặc là nói vô duyên vô phận, lên giường chỉ là trùng hợp.
Đích xác là không ngốc.
Có người nói trong hôn nhân hai người không thể quá bình đẳng, tốt nhất là một người thông minh, một người ngốc, như thế bền lâu.
Lệ Truyền Anh cảm thấy, cô tương lai hoặc là tìm một người lực lượng tương đương, hoặc là tìm một người ngốc hơn cô nhiều, tuyệt đối không nghĩ đến tìm một người như Minh nguyên- chàng trai nhỏ.
Vẫn chưa qua 25, xác thực là một chàng trai nhỏ.
Cô sắp đầu ba rồi.
Cách ngày Tăng Phàn mời Lệ Truyền Anh đi một cuộc tụ họp, dường như là lễ đầy tháng của em bé.
Lệ Truyền Anh đối với mấy cuộc yến tiệc linh đình không có hứng thú, có điều mặt mũi của Tăng phó sở trưởng cũng không thể xem nhẹ cho nên cô đồng ý.
Có điều cô cần đợi một kết quả thực nghiệm cho nên đi muộn rồi, người ta đã mở tiệc lâu rồi.
Nghe Tăng phó Sở trưởng nói đây là lễ đầy tháng con trai của thiên kim nhà họ Miêu, đương nhiên sẽ tổ chức tương đối long trọng, Miêu gia cũng phát thiệp mời cho Minh Sùng Luân, có điều Minh Sùng Luân là không thể đi Tăng phó sở trưởng lại ở nhà chăm sóc Mình Sùng Luân. Lại nói nữa, nếu cô một mình đi, cũng mất thể diện nhà Minh Gia, vì thế cô lựa chọn không đi dể Lệ Truyền Anh thay cô đi. Tình hình của cô cũng nói với Miêu gia rồi.
Tăng phó thị trưởng quyết tâm dốc sức lôi kéo Lệ Truyền Anh cũng bởi vì Mình Nguyên cũng không ở Mỹ lâu dài.
Lệ Truyền Anh nghĩ người ta đại gia tộc sinh con trai cô cũng là không nên tay không đến tặng tiền ít quá người ta lại khinh thường, tặng quà thì sao?
Thứ đồ này thật khó!
Nghĩ đi nghĩ lại cô lấy quyển sách ngày trước lúc học tiến sĩ thầy giáo tặng cho cô ra, đó là một quyển truyện tranh, không có chữ, tính ra qua vài năm là đứa bé có thể đọc hiểu rồi, giảng về đường đời, ghồ ghề gập gềnh, đừng từ bỏ chia hướng của bản thân mà lại dùng cách biểu thị rõ ràng và hình ảnh dễ hiểu để biểu đạt ra, già trẻ đều có thể dùng, đơn giản chính là chuẩn bị tất yếu cho gia đình khi đi du lịch. Bộ sách này là bản hạn chế, năm đó ngàn kim khó tìm, như ở thành phố này sớm đã không có rồi. Đối với Lệ Truyền Anh mà nói là vật vô giá.
Bởi vì tác giả truyện tranh và thầy hướng dẫn của cô là bạn tốt, thế nên cô mới vinh hạnh có được bộ sách này.
Lúc tặng đi cô cũng không đóng gói gì, chính là một bộ sách, bên ngoài buộc một cái dây băng đô kết một cái nơ xinh đẹp, trang mở đầu viết: chúc em bé sức khỏe, mãi mãi vui vẻ.
Ký tên cô viết là Tăng Phàn và Minh Sùng Luân.
Dù sao cũng là thay người ta đến mà.
Người ở đây, một người cô cũng không quen, một mình đi đến sân thượng.
Từ sân thượng, nhìn thấy giữa phòng khách có một cô gái trẻ đang ôm một đứa bé, còn có một chàng trai khí chất cao quý rất bức người mặc một bộ vest đen, thân hình cao thẳng đứng, không cười gì, mang theo ánh mắt nhìn xa trông rộng và điềm đạm của người thượng lưu.
Dựa theo tấm tranh chữ viết đại khái là bố mẹ của Cố Hàn Thanh.
Lệ Truyền Anh đoán chàng trai khí chất cao quý bức người đó là cha của đứa bé- Cố Vi Hằng. Người con gái như ánh mặt trời ung dung hào hoa là mẹ đứa trẻ Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu rất có khí chất của ngôi sao, cơ bản thuộc kiểu thần tượng thanh xuân.
Lúc ở xa nhìn thấy màn này, Lệ Truyền Anh cười một chút, tiếp đó cô nhìn thấy một người đàn ông khí chất đẹp trai trẻ tuổi vừa gọi điện thoại vừa đi về phía bên này.
Hô hấp của Lệ Truyền Anh ngưng đọng lại, lòng bàn tay nắm chặt lại.
Lờ mờ nhớ lại - hai năm trước ở đại học Harvard, anh mặc một áo sơ mi màu đen, mang một con chó Samoyed chạy bộ.
Làm mê hoặc một đám nữ sinh trong trường.
Sao lại là anh?
Tim Lại Truyền Anh đập rất nhanh, lần trước chỉ là nhìn lướt qua, không ngờ lần này ở đây gặp mặt.
Anh một tay đút túi quần, vừa nói chuyện điện thoại “ Anh, lúc nào anh đến?”
“ Đỗ Nhược có em bé, máy bay cũng đợi bọn anh sao? Nhanh chút, cha lúc nãy bảo em gọi điện giục anh, mẹ cũng nhớ Trung Nghiên rồi, nhanh chút!”
Rất đơn giản nói vài câu, lập thức đã kéo ngắn khoảng cách của anh với Lệ Truyền Anh rồi.
Ít Nhất Lệ Truyền Anh biết được tên của một vài thành viên nào đó của gia đình, có một anh trai, có một đứa bé gọi là Trung Nghiên, chắc là cháu của anh.
Anh vừa đến, dường như trời đất cũng thay màu, tất cả của tất cả ở trước mặt anh đều thay đổi lúc có lúc không.
Lúc này, Lại Truyền Anh đang cầm điện thoại di động, nhìn thấy nam thần trong lòng đang gọi điện thoại, vội vàng chụp một tấm ảnh.
Anh biết sau này núi cao sông dài, cô và nam thần có thể căn bản lại không có giao nhau, cho nên lưu lại hình ảnh của anh.
Ngược lại rất kỳ lạ, cô trước nay chưa từng có suy nghĩ phải theo đuổi nam thần, có thể là khoảng cách lớn quá, nam thần vẫn luôn ở tầng lớp với không tới, cho nên cô căn bản không có suy nghĩ này, lại hoặc là, người nam thần này chỉ để nhìn thôi.
Nam thần gọi điện thoại xong, nhìn Lệ Truyền Anh một chút, hỏi “ Truyện tranh là cô tặng àh?”
“ ừm, đúng”
“ Tôi rất thích” Nói xong, nam thần liền đi rồi, quay về bên kia nói chuyện với một đôi vợ chồng trung niên bích nhân, dường như là bố mẹ của anh, bởi vì Lệ Truyền Anh phát hiện, anh và cha của mình thật sự rất giống nhau.
Lệ Truyền Anh vẫn dừng lại ở trạng thái lúc nãy bản thân không thể thở.
Có điện thoại tìm cô, là kết quả thực nghiệm không chuẩn xác, bảo cô trở về sửa chữa.
Nếu trong thời khắc bình thường, lệ Truyền Anh khẳng định muốn mắng người, những người này vẫn luôn làm hỏng việc.
Có điều lần này, thần trí của cô vẫn chưa quay trở lại.
Lệ Truyền Anh trên đường về nhà, vẫn luôn nhớ dáng vẻ nam thần của người đàn ông đó.
Đăng bức ảnh đó lên trang cá nhân, phía trên là bức nam thần đút tay vào túi gọi điện thoại, khí chất anh tuấn bức người, phong thần tuấn lãng.
Cô trên trang cá nhân viết: Không biết nam thần, từ đâu tới, đi về đâu, tuổi tác bao nhiêu? Đã kết hôn chưa?
Bạn bè trong tài khoản rất ít rất ít, cô một nữ tiến sĩ học lực cao cũng chưa từng nghĩ muốn có quan hệ với hào môn.
Cô cũng chưa từng nghĩ cái vòng này nhỏ như thế!
Minh Nguyên nhìn thấy nhật ký hoạt động của cô, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, đây không phải Cố nhị sao?
Cố Nhị là em rể của em rể mình, vòng tròn thật nhỏ.
Có điều, nhìn thấy Lệ Truyền Anh đăng một bài như thế Minh Nguyên trả lời: Nam thần của cô đã từng đến công ty của tôi ở Venezuela.
Lệ Truyền Anh nhìn thấy bình luận, cảm thấy trên trang cá nhân của mình lại điều động một bạn nhỏ như thế, không yên tâm.
Nhưng cô không phải cố ý, là bởi vì vừa nãy thật sự rung động si mê nhớ nhung, không đăng không cách nào bình ổn nội tâm của bản thân, cũng không nghĩ nhiều.
Có điều, trùng hợp hay không trùng hợp, gần đây cô có một hội nghị học thuật ở Venezuela.
Hành trình của cô, Tăng Phàn đương nhiên đều biết, cô đã nói cho Minh Nguyên.
Cùng Minh Nguyên nói chuyện, Venezuela rất nhỏ, để anh thực hiện tốt nhiệm vụ của chủ nhà.
Có điều Lệ Truyền Anh mỗi ngày đều rất bận, ban ngày mang tai nghe nghe hội nghị, buổi tối chỉnh sửa kỷ yếu hội nghị.
Bận đến nỗi không thể chấm dứt.
Minh Nguyên nói mấy lần, bảo cô họp xong đi đến thăm công ty Minh Nguyên.
“Cô lẽ nào không muốn thăm căn phòng nam thần của cô từng ở?” Minh Nguyên hỏi.
“ Hành trình trong ngày rất bận, dù sao không phải việc của tôi, họp xongt thì phải về Mỹ rồi.” Lệ Truyền Anh trả lời đặc biệt trịnh trọng.
Quả nhiên đúng như dự đoán họp xong cô liền quay về Mỹ.
Đến venezuela thực không có gặp Minh Nguyên.
Đăng trên trang cá nhân là do cô động si niệm
Nhưng đối diện với lời mời của Minh Nguyen, cô vẫn là cự tuyệt, thực không phải không muốn đi xem căn phòng đã từng là của nam thần.
Hơn nữa cô không muốn dùng phương pháp này để biểu đạt sự cự tuyệt với Minh Nguyên, cự tuyệt như thế rất tổn thương người khác.
Dưới sự đồng hành của anh đi thăm quan phòng ở của nam thần, đối với sự ngưỡng mộ nam thần như vậy rất không tôn trọng anh.
Lệ Truyền Anh cảm thấy, loại phương thức này không có hậu.
Nghĩ chắc Minh Nguyên tuổi tác còn nhỏ, hơn nưa hai người phân cách hai nơi, Minh Nguyên rất nhanh sẽ quên đi cô,.
Chính là đối tượng tình một đêm mà thôi.
Có điều không ngờ, phòng thực nghiệm vẫn là xảy ra vấn đề.
Một căn phòng thực nghiệm phong kín phát nổ rồi, việc này tin tức đều báo cáo rồi.
Lúc đó Lệ Truyền Anh vừa tăng ca một đêm, lúc nhân viên báo cho cô, cô lập tức từ trên giường bật dậy, “ Không thực hiện theo quy định sao? Lượng chất hóa học vẫn chưa khống chế tốt lượng phải không?
Lệ Truyền Anh lái xe nhanh thành nghiện, tốc độ như lửa vội vàng đến đơn vị.
Nhìn thấy tình trạng phát nổ của phòng thực nghiệm thực không nghiêm trọng, tổ viên có người bị thương, may là không có thiệt mạng, nhưng bởi vì sở nghiên cứu này tính chuyên nghiệp và cao cấp, cho nên toàn quốc đều để ý vào, hơi có chút vấn đề chính là tội lớn tội ác tày trời.
Lệ Truyền Anh cắn răng, vào phòng sở trưởng.
Sự việc lần trước của La Tân Tốn, sở trưởng ngược lại,hiện tại hỏi vị đến rồi, ông cực kỳ ghét hành vi tự cho mình là thông minh của nhân viên
Anh đương nhiên cần mượn việc này phát huy.
Kết luận cho Lệ truyền Anh là; không làm quản lý, tạm thời đình chỉ công tác một tháng, về nhà kiểm điểm.
Lệ Truyền Anh chỉ có thể buông tay, xảy ra việc đây tính là phạt tương đối nhẹ.
Một lát từ nhóm đi làm bận rộn mối ngày đều đi làm, rơi xuống làm dân du lịch không nghề nghiệp.
Lệ Truyền Anh ngoài mỗi ngày ở nhà xem sách, mua hàng trên mạng một chút chính là ra ngoài dạo phố.
Ngày mai, cô đi ở bên ngoài, trùng hợp trải qua một cửa hàng đá quý, cô muốn mua cho mình cái vòng tay, làm việc lâu như vậy, cô nghĩ đến một bộ trang sức như thế đều không có,đi vào của hàng đá quý.
Không trùng hợp không thành sách, vừa hay gặp Văn Điện Thanh và cô bạn gái nhỏ của anh ấy cũng ở đây, cô mua nhẫn cho cô bạn gái nhỏ của mình.
Lệ Truyền Anh quay người muốn đi.
“ oh, tôi gặp ai đây, hóa ra là nữ tiễn sĩ, một mình đến mua đến mua trang sức sao, cậu bạn trai nhỏ của em không ở đây sao?Văn Điện Thanh hỏi một câu.
“Tôi lúc đó sao lại mù mắt nhìn trúng anh nhỉ? Hay là vì chia tay với tôi, anh liền biến thành dáng vẻ này, lúc đó ở bên tôi, là bởi vì tôi đối với anh ân cần chỉ bảo, anh kẹp đuôi làm người sao?”Lệ Truyền Anh nói, “ Hiện tại chuẩn bị kết hôn sao? Cám ơn trời đất, anh không lấy tôi.”
“Tôi đã chọn cho bạn gái tôi một cái nhẫn kim cương 5cara, cô muốn qua xem không? VĂn Điện Thanh nói.
“Được” Lệ Truyền Anh cười trả lời.
Anh chọn một chiếc, đưa cho Lệ Truyền Anh xem.
“ Thế nào?” Văn Điện Anh hỏi.
“ Rất tốt, anh cũng biết tôi trước nay vẫn không thích đá quý, vừa nãy đi vào chẳng qua chỉ muốn mua vòng tay.” Lệ Truyền Anh nói.
“ Có điều nếu là bạn trai tặng, cũng sẽ tự nhiên tiếp nhận..?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói.
Giọng nói này Lệ Truyền Anh đã rất lâu rất lâu không nghe thấy rồi.
Nghe lại lần nữa, vô cùng thân thiết.
Ngẩng đầu lên, vậy mà lại là Minh Nguyên, không biết anh vì sao lại xuất hiện ở đây.
Lệ Truyền Anh suýt quên mất, cậu chính là làm đá quý, cho nên chắc là trong ngành, có điều vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây, Lệ Truyền Anh cũng không biết.
“ 20 kara, muốn không?” Minh Nguyên hỏi
Văn Điện Thanh căn bản nhân cơ hội này để xỉ nhục Lệ Truyền Anh, không ngờ đến-
Trộm gà không thành, bị cậu bạn trai nhỏ của cô ép xuống rồi.
Trên thế giới việc khiến tâm lý con người không cân bằng nhất là: Có người đứng trước mặt bạn tình cảm, vẫn là sau khi bạn và bạn trai của mình vừa diễn tình cảm xong.
Lệ Truyền Anh cười “ Cậu trước nay cũng biết tôi không thích châu báu, anh cho tôi to bao nhiêu tôi cũng không thấy quý hiếm.”
Có điều, sau khi thành công đè ép Văn ĐiệnThanh, Lệ Truyền Anh đã không dự định hướng chậu nước bẩn này.
Cô đi ra ngoài, thở một hơi dài, lấy chìa khóa xe, chuẩn bị mở cửa xe.
“ Cậu sao đột nhiên trở về? không phải nghe nói cậu ở Venezuela lâu dài sao?”Lệ Truyền Anh hỏi.
“ Có một người khiến tôi bị mất trái tim, cho nên tôi đã trở về.” Minh Nguyên nói.
Lúc này Lệ Truyền Anh đã lên xe, Minh Nguyên cũng lên xe theo, nghe đến lời nói của Minh Nguyên, rất vui vẻ nói, “ Ai nhỉ? cha cậu ah?”
Minh Sùng Luân bại liệt, anh đương nhiên không thể yên tâm.
Lần này Minh Nguyên trở về, có thể vừa nãy cậu giải cứu cô lúc khó khăn, cho nên Lệ Truyền Anh rất vui vẻ, cậu muốn lên xe thì lên xe.
Liên quan đến thân thế của Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh cũng nghe nói một chút, biết Minh Nguyên không phải con đẻ.
Có điều, cô trước nay không xem trọng thân thế của người khác, Nếu Minh Nguyên đã từ nhỏ lớn lên ở Minh gia, cô đương nhiên cho rằng cậu là người của Minh gia.
“ Không phải, trẻ hơn ông.”
“ Lo lắng mẹ cậu không chăm sóc tốt cho cha cậu” Lệ Truyền Anh lại hỏi.
“ Cũng không phải là bà ấy”
Lệ Truyền Anh trước nay lái xe nhanh, như kim khâu xuyên mấy chiếc xe, đến trước đèn xanh đèn đỏ, lần này, cuối cùng dừng một chút.
“ Vậy cậu còn người thân nào không?”
“ Tính là có một người thân.”
“ Ai?” Lệ Truyền Anh hỏi.
“ Cô” Minh Nguyên nói
Lệ Truyền Anh nắm chắc tay cầm một lát, trái tim lập tức nhảy lên, như bất ngờ không kịp đề phòng.
Đúng lúc đèn xanh, Lệ Truyền Anh lại bắt đầu lái xe, có điều lần này, tốc độ rất chậm.
Cô nhớ lại rồi, việc phòng thực nghiệm phát nổ, Minh Nguyên đã biết, có thể là Tăng phó sở trưởng nói với cậu, cũng có thể là cậu xem tin tức nên biết, có điều chắc là khả năng Tăng phó sở trưởng nói với cậu tương đối lớn.
Có thể trong mắt cậu, bị đình chỉ công tác là một việc rất lớn.
Lệ Truyền Anh không nói chuyện, điện thoại di động đổ chuông, vì để chuyển sự chú ý, để bản thân xem ra giống không để Minh Nguyên đặt trong lòng, cô giảm dần tốc độ xe, cầm di động lên.
Tiếp đó“ ha” một tiếng, “ Tôi để sở trưởng cái tên khốn đó lại điên!”
Minh Nguyên lệch đầu, nhăn mày nhìn cô, “ Cô Lệ, chú ý một chút xưng hô với người khác!”
“ Không mắng ông ta không hết tức, lấy việc công làm việc tư, sớm nên chết băm chết dầm!” nói xong Lệ Truyền Anh nhấc tay một dáng vẻ muốn cắt người làm tám khúc.
Minh Nguyên dường như giống như không quen biết cô, đại khái không ngờ đến miệng hùm gan sói đến bước như thế.
Ngoài mặt biểu hiện lì lợm cứng đầu cứng cổ, kỳ thực bên trong tinhs cách thật giống một đứa trẻ con.
“ Nói xem nào, cô nên băm vằm ra sao.” Minh Nguyên hỏi.
Cho cậu xem điện thoại di động.” Lệ Truyền Anh lấy trang tin nhắn trong điện thoại của mình mở ra.
Minh Nguyên nhìn ra, số wechat dường như là số của một cơ cấu gì đó, rất cao to, viết
Đúng, “ chúc mừng, emma” phía dưới viết là một bài Luận văn cái gì của Lệ Truyền Anh phát biểu ở trên tạp chí quyền yu cái gì đó, số ra đặc biệt.
Đề mục hình như là,, cực kỳ
“Cái tầng xóa bỏ tạp chất của chất vô cơ là gì?” Minh Nguyên hỏi.
May cái đề mục tiếng anh này phía dưới còn kèm thêm phiên dịch tiếng trung, nếu không anh cũng không biết cái thuật ngữ này phiên dịch thành tiếng trung nên là cái gì.
“ Nói đơn giản là, chính là một loại nguyên liệu dùng trong thủy tinh hữu cơ, loại mới, tôi đã nghiên cứu ra thành quả mới nhất! Tên sở trưởng khốn kiếp đó, tôi lại để cho hắn lợi hại, tôi lấy bài luận văn này đè chết hắn” Lệ Truyền Anh dừng tay làm động tác cắt, tiếp tục nói.
“ Tôi tương đối hiếu kỳ là, tên tiếng anh của cậu vậy mà gọi là Emma.” Minh Nguyên nói.
“ E- emma sao nào? Lúc còn nhỏ mẹ tôi tùy ý đặt cho tôi, có vấn đề gì sao?” Lệ Truyền Anh vừa lái xe vừa nhìn về hướng Minh Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.