Giờ đây Nam Lịch Viễn, đang ngồi trước cửa sổ. Miêu Doanh Đông biết tâm trạng của anh ta không tốt. “Xưa nay thấy anh thể hiện tình yêu quen rồi, vì sao cũng có khi tâm trạng không tốt vậy? Nhưng Tam Nhi nhà anh thì khóc thảm rồi, tìm tôi đến đó! Còn là cô gái nhỏ, trong lòng có chút cảm xúc cũng là chuyện bình thường.” Miêu Doanh Đông vổ vào vai của Nam Lịch Viễn. “Đợi khi anh ở ngay vị trí của tôi, thì anh sẽ hiểu thôi!” Nam Lịch Viễn nói, “Toàn tâm toàn ý đối xử với một người, đến cuối cùng cũng không phải là người duy nhất trong lòng của cô ta!” Nam Lịch Viễn chán nản nói một câu. Miêu Doanh Đông dừng lại bàn tay vổ vào vai của Nam Lịch Viễn, “Anh ở trong lòng của cô ta đã chiếm chín mươi chín chấm chín phần trăm rồi, còn muốn gì nữa? Cô ta từ nhỏ đã bị cưng chiều! Anh nhường cô ta một tí, anh cũng lớn tuổi rùi, cồ ta còn nhỏ mà!” Nam Lịch Viễn không nói gì. Tam Nhi vẫn còn ngồi trên xe khóc. Sau một lát, Tam Nhi bước xuống xe khoá cửa xe lại. Cô ta bước vào trong phòng làm việc của Nam Lịch Viễn. “Lịch Viễn, em đã nói những lời có lỗi! Anh đánh em mắng em cũng được, anh đừng không quan tâm mà!” Tam Nhi từ phía sau ôm lại cánh tay của Nam Lịch Viễn, “Không được không quân tâm em!” Nam Lịch Viễn đã suy nghĩ thông suốt, Diệp Mậu Sâm luôn chen vào chuyện giữa hai người, những chuyện trước đây của anh ta, hai người luôn né tránh, cũng không nói nhiều về chuyện đó, hiện nay đã nói ra rồi, sau này hai người không có cấm kỵ nữa. Dù sau hiện nay Tam Nhi là vợ của anh ta, không liên quan đến Diệp Mậu Sâm! Miêu Doanh Đông nhìn thấy hai người đã làm lành với nhau, nơi này không còn chuyện của anh ta nữa, thì muốn quay về. Tam Nhi vì muốn xoa dịu quan hệ của cô ta và Nam Lịch Viễn, vì muốn tránh xa Diệp Mậu Sâm, quyết định năm nay sẽ về nước đón tết, dù sao nắm trước vì sinh con không thể về nước, cô ta muốn đến Giang Thành xem thử, dù sao Giang Thành cũng là nơi định tình của cô ta. Năm nay dẫn theo con đi cùng. Nam Lịch Viễn đồng ý. Lần này là Tam Nhi dổ dành Nam Lịch Viễn. Trong cuộc đời của Nam Lịch Viễn, đây là lần đầu tiên. ...... Minh gia. Khi Tống Dương đến Minh gia, lần này Minh Nguyên lần đầu tiên không có chơi điện tử, đầu dựa trên bàn, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó. “Đang suy nghĩ gì?” Tống Dương hỏi. “Tết năm nay muốn trải qua như thế nào?” Khuỷu tay của Minh Nguyên chống trên bàn, đầu dựa nghiêng qua, bộ dạng này của anh ta mới giống như bộ dạng “Khờ”. “Cậu muốn trải qua như thế nào?” Tống Dương hỏi. “Tớ muốn cùng em gái tớ trải qua!” Cách nghĩ này cũng khá riêng biệt đó. Tống Dương có thể hiểu được, em gái ruột của bản thân, xa cách hai mươi mấy năm, vẫn chưa gặp mặt, lại là những ngày lễ tết, anh ta đương nhiên muốn trải qua cùng em gái rồi! Người thân duy nhất trên đời đó. “Còn cậu? Cậu có cùng với chúng tớ không?” Minh Nguyên hỏi. “Đương nhiên tốt. Hơn nữa, thân phận của cậu không thể bại lộ, chỉ có thể do tớ ra mặt! Cô nhi đón tết, chắc chắn cũng khá cô đơn đó.” Tống Dương nghĩ bình thường Kiều Duyệt Nhiên chỉ sống một mình trong trường, đón tết cũng có thể ở lại trong trường, nhưng sự cô đơn đó, cô ta nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. “Cha nói rồi, năm nay theo như thường lệ, mùng một tết cả gia đình đến Venezuela tìm ông ta đoàn viên, tớ muốn đêm ba mươi cùng Duyệt Nhi ăn buổi cơm, cậu sắp xếp giúp tớ! Đừng nói là tớ mời cô ta đó, nói là cậu mời, tớ chỉ là một người ăn chung thôi! Cũng cho hai người chế tạo một chút không gian.” Minh Nguyên nói. “Đi theo anh có cơm ăn, đi theo anh có tiền tiêu sài. Khi đó đừng quên cho tớ một cái lì xì lớn đó.” Tống Dương thừa cơ doạ dẫm. “Yên tâm, Duyệt Nhi có nhất định cậu cũng sẽ có đó! Không thôi cho cô ta nhận ra thì không tốt cho lắm!” Minh Nguyên nghĩ sắp được gặp mặt với em gái rồi, trong lòng vô cũng kích động, ngày nào cũng mong chờ đêm giao thừa. Kiều Duyệt Nhiên không mong chờ đón tết, mỗi năm giao thừa, tuy rằng ở Mỹ không có giao thừa, dịp tết trong ký túc xá cũng có nhiều bạn học, nhưng mà dù sao, dịp tết đối với người Trung Quốc mà nói, là một ngày lễ lớn. “Mỗi phùng giai tiết bội tư thân”, nhưng cô ta không có người thân, cô ta cũng chưa từng nghe qua nơi đó ở đâu. Khi trước đó, những dịp tết cô ta đều trải qua khi làm việc, có một năm, còn đến nhà của Hứa Thế An đón tết. Năm nay, cô ta lại muốn đi đâu chứ? Bạo trúc nhất tiếng từ cựu tuế, trên đường toàn vang lên tiếng đốt pháo, đặc biệt vui mừng và náo nhiệt. Một mình Kiều Duyệt Nhiên ở trong ký túc xá vô cùng cô đơn, cô đơn đến nổi muốn lấy trái tim của bản thân ra, mang phơi ngoài cửa sổ. Nếu như trái tim trong bụng của cô ta, cô ta sợ sự cô đơn đó sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của bản thân, quá khó chịu. Tống Dương gọi điện thoại cho cô ta, nói là giao thừa năm nay, muốn cùng cô ta trải qua. Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy, cô ta tuy là cùng Tống Dương đến qua Venezuela, Tống Dương đối với bản thân cũng rất tốt, nhưng cuối cùng, quan hệ giữa cô ta và Tống Dương cũng không thân thiết, cùng anh ta đến tết, cũng hơi có chút cố tình vậy, cho nên, cô ta đã từ chối. “Đừng vội mà từ chối mà, lần này tôi còn dẫn theo một người.” Tống Dương nói, không hề vì Kiều Duyệt Nhiên từ chối anh ta, mà có nữa phần không tự nhiên! “Ai đó?” Kiều Duyệt Nhiên nói. “Học sinh của tôi! Con trai của chủ tịch tập đoàn Minh Thị.” Kiều Duyệt nhiên vô cùng ngạc nhiên, con trai của chủ tịch vì sao phải cùng cô ta đón tết chứ? “Anh ta mùng một tết phải đến Venezuela, giao thừa không có việc gì làm, muốn theo tôi đi chơi, hơn nữa, anh ta - -” Tống Dương dừng lại. Nghe vào đó, khẩu khí của Tống Dương không được tốt cho lắm. “Anh ta bị sao vậy?” Kiều Duyệt Nhiên nôn nóng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]