Buổi tối, bà ôm tâm lí phải chết nói chuyện với Khâu Minh Hạc rồi.
Khâu Minh Hạc tát bà một bạt tai, “Tôi nhịn bà rất nhiều năm rồi, bà có biết không? Bây giờ đồ kỹ nữ bà lại còn lỗ đến năm trăm triệu của tôi, tôi đánh chết bà!”
Sau đó, ông liền đạp bà ta một cái dưới đất, lần này chính xác là Quý Hồng đuối lý.
“Sau này, thu hồi quyền tài chính! Bà và đứa con ngốc của bà, đi uống gió đông bắc đi!” Khâu Minh Hạc tức giận nói.
Khóe miệng Quý Hồng rươm rướm máu, trong lòng nghĩ: Đứa con ngốc, ông có hai đứa con ngốc! Chắc là ông vẫn chưa biết đứa con trai lớn của ông là một đứa ngốc chứ!
Khâu Minh Hạc cũng nghĩ nhân cơ hội này, Quý Hồng đuối lý, là lúc tố chất tâm lý mỏng manh, nói một câu ác độc với bà ta: Khâu Đông Duyệt, Duyệt Nhi của tôi, bà đừng hòng đụng vào con bé!
Quý Hồng kinh ngạc, lão già này sao lại biết?
Nhưng mà suy nghĩ dần dần, lân ngọc xuất thế, lão già biết được cũng khoong phải chuyện gì khó, ở nhà căn bản cũng là tai vách mạch rừng.
Bà ta lạnh giọng hừ một tiếng, “Ông không phải cha của nó sao? Có giỏi thì bảo nó về Khâu gia đi? Dùng thân phận người làm cha của ông bảo vệ con bé đi? Hay là ông hổ thẹn vì chuyện năm đó mà ông đã làm, sợ nó biết được, không bằng không để cho nó biết, để con bé khỏi hận ông!”
Khâu Minh Hạc nhắm mắt lại, Quý Hồng nói trúng nỗi đau của ông!
Minh Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-rat-yeu-em/733690/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.