Thật ra Tuyết Thuần cũng có một gia đình ba người hạnh phúc, ba là quản lý cấp cao của xí nghiệp, mẹ là giáo sư trung học, không phải loại quá giàu có, nhưng mà trôi qua yên bình, hòa thuận vui vẻ làm bao người ghen tỵ.
Nhưng năm 14 tuổi ấy, một cuộc hỏa hoạn đã phá hủy tất cả của cô. Từ đó, cô rơi vào địa ngục.
Nếu như không phải là cô ham chơi, nghịch bật lửa đốt sổ ghi chép của ba, thì ba mẹ còn có thể sống thật tốt. Cô là một tội nhân!
Khi đó, tất cả mọi người mắng cô là một sao chổi, khắc tinh, khắc chết cha mẹ, tương lai cũng sẽ khắc chết người thân thích. Thậm chí ngay cả bác cô, dì cũng không chịu nhận nuôi cô, toàn thế giới cũng bỏ lại cô bơ vơ.
Trời không tuyệt đường người, may mắn chính là, cô đã được một phụ nữ giàu có nhận nuôi rồi.
Để cho cô sống tiếp thành người, là mẹ nuôi.
Chỉ có mẹ nuôi, không có trách mắng cô, không có nói cô là khắc tinh, dẫn cô thoát khỏi địa ngục.
Mẹ nuôi đối với cô cũng xem là tốt, mặc dù tính khí có chút cáu kỉnh, nhưng tâm địa rất tốt, cũng không bạc đãi Tuyết Thuần. Chỉ là vì trong lòng Tuyết Thuần có cảm giác ăn nhờ ở đậu, vì vậy mọi chuyện cô đều nhìn sắc mặt mà làm việc, thường xuyên nhân nhượng bà.
Mẹ nuôi bị bệnh, cô đi làm y tá. Con trai mẹ nuôi bị thiểu năng ở trong bệnh viện gây họa, cô lại chạy đi dọn dẹp đầu tiên...... Đây là một nhà tịch mịch, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-co-vo-ep-hon/6188/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.