Cô dùng sức kéo mẹ nuôi đứng lên, cứng rắn đặt tại xe lăn, “Mẹ, không cần cầu xin bọn họ nữa rồi ! Dù cho cổ phiếu Tần thị có mất giá, cũng không cần bán cho bọn họ! Chúng ta trở về! Chúng ta tự nghĩ biện pháp! Những người này hoàn toàn không đáng giá, bán cho bọn họ không có lợi lắm, còn không bằng chúng ta tự làm.”
“Tần tổng, nếu như các người thật sự nghĩ như vậy, vậy thì cần gì đến đây một chuyến. . . . . .”
“Tuyết Thuần!” Tần Dung hét lớn một tiếng, Tuyết Thuần nuốt lời nói chưa nói xong xuống, mẹ nuôi bệnh nặng, cô không muốn bà tức giận.
“Mẹ, bọn họ hoàn toàn là đang bỏ đá xuống giếng, không cầu xin bọn họ. . . . . .” Tuyết Thuần cầu khẩn.
“Bốp!” Tuyết Thuần che mặt, không dám tin.
“Công ty không phải của cô, dĩ nhiên cô không cần!” Trên mặt Tần Dung đều là hận, khi chuyển sang người của tập đoàn YD thì chuyển biến bỏ đi tôn nghiêm mà cầu xin.
“Dù là các người không muốn cái gì cũng được, công ty Tần thị đối với các người mà nói nhất định chính là chin trâu mất một sợi lông không đáng kể, cũng giống như là sinh mạng của tôi, dù tôi có bốn mươi tuổi nhưng cũng còn con trai tôi, tôi phải để lại đảm bảo nửa đời sau cho nó! Tần thị không có, tôi cũng vậy nhanh bệnh mà chết, con tôi biết làm thế nào? Tôi van cầu các người! Tôi dập đầu trước các người!”
Tần Dung muốn nổi điên, công ty Tần thị là đứa con thứ hai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-co-vo-ep-hon/6187/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.