Edit: Thích Cháo Trắng
Lại Tư uống một ngụm nước rồi nói, “Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.” Sau đó mọi người lặng lẽ lui ra ngoài.
“Lại đây.”
Lại Tư liếc mắt nhìn Tuyết Thuần tựa như con chim nhỏ đang yên lặng đứng ở kia, trong lòng có chút buồn cười. Cô lại còn có loại bản lãnh này nữa, còn hiểu được chuyện phải che giấu hơi thở của bản thân hơn cả sát thủ. Vô cùng an tĩnh, anh phải khiến cho cô trở nên tự tin hơn mới được.
Tuyết Thuần ngồi ở mép giường, Lại Tư nhẹ nhàng kéo cô, hai người cùng ngã xuống.
Lại Tư ôm Tuyết Thuần, nhắm hai mắt lại nói, “Ngủ đi.” Trong giọng nói lộ ra một chút mệt mỏi không dễ phát hiện, nếu không chăm chú cảm nhận, sẽ không dễ gì nhận ra được.
Tuyết Thuần vội vàng cẩn thận nằm xuống, không đành lòng để anh phải tốn nhiều tâm trí. Giương mắt lên nhìn gò má đẹp đẽ của anh, trên mặt anh đang toát mồ hôi lạnh, trong tâm Tuyết Thuần lại dâng lên một loại cảm giác đau lòng xa lạ như bị ai nhéo lấy.
Cô rút giấy lau trong tủ đầu giường ra, nhẹ nhàng lau cho anh. Thời điểm còn là chủ tịch tập đoàn YD, mỗi ngày anh đều bận đến túi bụi, Laptop, điện thoại, hội nghị, không có lúc nào rảnh rỗi. Nhưng bình thường cho dù bận như thế nào, anh cũng không có vẻ mỏi mệt, lần này hình như thật sự bị thương nặng rồi.
Trái với kiểu huấn luyện địa ngục như ngày xưa, so với mỗi ngày quanh quẩn bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-yeu-co-vo-ep-hon/2889798/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.