Giang Nghiên từ nhỏ đến lớn được xem là hotboy trường không biết bao nhiêu lần, gương mặt lấy hết hoa đào toàn bộ nam sinh trong trường, nữ sinh theo đuổi anh có thể xếp thành ba vòng tròn, nhưng chưa có ai có thể gần gũi với anh.
Bây giờ anh khom người nhìn cô, anh chàng đẹp trai trắng trẻo, rũ mắt, lông mi thật dài, lúm đồng tiền dịu dàng.
Cố An không có sức phản kháng, bị sắc đẹp mê hoặc.
A a a, em chỉ muốn anh cười, đừng nghiêm mặt dọa người.
Nhưng em có bảo anh, cười, đẹp, trai, thế, này, đâu???
Chú cảnh sát này đang thả thính em nè!
Cô cúi đầu, yên lặng hít vào thở ra để làm dịu nhịp tim, tích cực làm tư tưởng bản thân:
“Có đi được không?”
Cố An mơ màng gật đầu.
Lúc này cô mới sực nhớ ra vừa rồi mình đến phòng y tế bằng cách nào.
Là bị người này ôm tới…
Kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết.
Nhịp tim mới vừa bình thường lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Mà người làm cho cô tim đập chân run lại bình tĩnh, khẽ chạm mái tóc cô: “Vậy về nhà với anh.”
—
Vừa qua tháng Mười, thành phố phương Bắc này bắt đầu vào đông, nhiệt độ giảm xuống dưới 10 độ.
Sáng sớm thứ bảy, trời mới vừa hửng sáng.
Cố An ngồi vào bàn ăn, Cố Trinh đang chiên trứng, Giang Nghiên thì múc cháo.
Hai cảnh sát trẻ phân công rõ ràng, đâu vào đấy, có thể xem như là đồng đội ăn ý cả công việc lẫn cuộc sống.
Đồ ngủ của cô thay từ áo dài tay vải cotton sang vải nhung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-muon-hon-anh/454122/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.