Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Mưa bên ngoài xối xả, trong phòng chỉ có ánh đèn hiu hắt, lạnh lẽo chiếu lên thân hình cao to của anh. Đầu ngón tay anh hơi lạnh, vừa chạm vào đã rút về, như thể hành động vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Ngón tay Cố An vô thức nhéo chăn trong tay. Rõ ràng cô nghe anh nói là “cô nhóc tò mò” nhưng cái đầu bé nhỏ lại tự động loại bỏ hai chữ phía sau.
Chỉ còn lại cô nhóc, cô nhóc, cô nhóc,…
Cô đột nhiên không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Có sợ chó không?” Giang Nghiên hỏi.
“Hả?” Cố An ngẩng mặt lên, con ngươi cô rất đen, lúc nhìn đối phương không chớp mắt, mê man mông lung, ngây ngốc vô tội.
“Không sợ!” Cô lắc đầu, tóc trên đầu được cột gọn lắc lắc theo nhịp, “Em thích chó, nhất là chó bự.”
Giang Nghiên khẽ nhướn mày, “Đi khóa cửa.”
“Oh…” Cố An chậm chạp theo sau.
Đến trước cửa, Cố An vịn chốt cửa, nhô đầu nhỏ từ sau cửa ra, nhỏ giọng tạm biệt Giang Nghiên, “Tạm biệt anh.”
Giang Nghiên “Ừ” một tiếng, đút tay vào túi đi xuống cầu thang.
Cố Trinh không ở nhà, một người đàn ông xa lạ như anh ở lại không thích hợp.
Rốt cuộc sợ đến thế nào mới gọi “anh trai” với không khí cho mình thêm cam đảm khi nghe tiếng chuông đây?
Nhưng liên quan gì đến anh.
Cô là em gái Cố Trinh, không phải em gái anh.
Anh nhíu mày, cơn khó chịu bỗng dưng quay về.
Đến 11 giờ, khi thấy đèn phòng tắt, chiếc xe việt dã màu đen mới nổ máy, lái ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-muon-hon-anh/454119/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.