Chương trước
Chương sau
Diệp Tưởng bị bỏ lại tại góc cầu thang, tự nhiên không biết“Đôi mắt kia” là chỉ ai. Bất quá, diễn viên thông qua kịch bản tiến hành phân tích và phỏng đoán, có người đưa ra suy luận, đó có thể là 1 đồng học đã chết, thậm chí có người khẳng định nói, không chừng chính là người bị Vân Tùng Quân khi dễ tới chết, biến thành lệ quỷ trở về hại chết bọn họ v.v. Tất cả đầu là lộ số ăn khớp với phim kinh dị.

Đúng lúc này, ở cách đó không xa truyền đến tiếng gọi.

“Ở phía trước sao? Tìm Kim Thư Đông hỏi xem đến cùng là sao thế này!”

“Làm sao lại vẽ ra người này? Vẽ cũng thực giống quá!”

Diệp Tưởng nhíu mày, vội vàng muốn chạy trốn, Kim Vân Hạo giữ chặt hắn lại:“Vân Tùng Quân kêu ta trông coi ngươi.”

“Ngươi buông tay cho ta!”

“Không buông, tuyệt đối không buông!”

Kỳ thật lấy thực lực và tốc độ của Diệp Tưởng không cần công kích đối phương cũng có thể bỏ đi, thế nhưng thể chất đặc thù cũng giống như vật nguyền rủa, đều bị hạn chế, không thể sử dụng đối với diễn viên khác. Cho dù dùng để tránh công kích của bọn họ cũng không thể! Quy tắc này ở phía sau kịch bản còn được bổ sung thuyết minh rất rõ ràng. Bằng không, Diệp Tưởng cũng không phải người cuồng tự ngược, như thế nào lại để Vân Tùng Quân và Chu Đào khi dễ thảm như vậy?

Vân Tùng Quân chỉ là 1 diễn viên hạng 3, trên người vỏn vẹn có 2 kiện nguyền rủa loại khu quỷ, khả năng sinh tồn trong bộ phim này thấp tới mức muốn sôi gan, khẳng định phải ôm đùi diễn viên hạng A mới có khả năng sinh tồn. Hắn là người của Đọa Tinh trận doanh, lại thêm quan hệ đối lập trong vai diễn với Diệp Tưởng, cho dù giao hảo với Diệp Tưởng cũng vô dụng, không bằng hảo hảo khi dễ hắn để lấy lòng vài nhân vật cao tầng của đọa tinh doanh. Nói không chừng còn có đường sống. Đương nhiên, ý nghĩ của Kim Vân Hạo cũng giống vậy, cho nên lúc này hắn đang gắt gao nắm chặt cánh tay Diệp Tưởng, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

Nghe thanh âm càng ngày càng gần, Diệp Tưởng giờ phút này hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Nếu có thể vận dụng thể chất đặc thù, hắn muốn giết chết Kim Vân Hạo trước mắt quả thực giống như giết 1 con chó, thế nhưng hiện tại ngay cả diễn viên hạng 3, nhân vật rác rưởi này cũng có thể làm nhục hắn! Mà trong kịch bản, dưới tình huống không cho phép, còn không được tổn thương đối phương nửa cọng lông!

Đối phương cũng vì biết điểm này cho nên mới không sợ hãi!

Bất quá, Diệp Tưởng vẫn có biện pháp.

Vật nguyền rủa không thể dùng, thể chất đặc thù không thể dùng, ngay cả quyền đầu cũng không thể vung lên...... Thế nhưng, đối phương không phải cũng giống hắn sao? Dưới tình huống kịch bản chưa cho phép, bọn họ tuyệt đối không thể làm tổn thương mình! Tỷ như cho đánh 1 quyền, không thể là 2 quyền, ngay cả thay bằng 1 cước cũng không được! Bằng không lập tức bị loại bỏ!

Diệp Tưởng không hề nghĩ nhiều. Hắn bỗng nhiên lao tới nắm đấm của Kim Vân Hạo, làm nắm đấm nện vào ngực của chính mình!

Bề ngoài, động tác đó biên độ quá lớn, không thành công, thế nhưng Kim Vân Hạo lại bị dọa cho gần chết! Trong kịch bản không có nội dung hắn đánh người, vạn nhất 1 quyền này mà nện trúng…. Vậy lỗi tính cho ai? Lỡ tính lên đầu mình, không phải hắn nhất định phải chết rồi sao?

Hắn nhất thời rút tay về, mà Diệp Tưởng liền bỏ chạy lên lầu!

Diệp Tưởng vừa trốn lên lầu liền nghe sau lưng có tiếng hô.

“Hắn chạy thoát rồi!”

“Trốn không thoát đâu! Nhanh bắt lấy hắn!”

“Mọi người mau đuổi theo!”

Diệp Tưởng cất bước, tiếp tục chạy lên trên. Dựa theo nguyên kịch bản, hắn sẽ bị đám người Vân Tùng Quân bắt lấy, bị làm nhục 1 phen. Thế nhưng Diệp Tưởng hiện tại há có thể để bọn họ tùy ý khi dễ? Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Hiện tại kịch bản đang giới hạn, hắn không thể đánh trả, nhưng khi cơ hội vừa đến, những tên nào có ý định mượn nội dung kịch bản để vũ nhục hắn, mặc kệ kẻ đó thuộc trận doanh nào, đều phải trả giá!

Đừng có nói tội đáng chết hay không đáng chết, khoan dung haykhông khoan dung! Mấu chốt làm người của Diệp Tưởng chính là, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng người phạm ta….

Vậy thì hết thảy tìm chết đi!

Hầu Tước sao có thể để chuyện này phát sinh được chứ? Hắn chỉ muốn mượn chuyện này thử Diệp Tưởng, xem hắn đối mặt với sự khi nhục bậc này, lựa chọn chịu đựng hay phản kích. Từ đó, có thể đoán ra tính cách của Diệp Tưởng, cũng để ngày sau dễ dàng khống chế. Nợ Hầu Tước ân tình, Diệp Tưởng tự nhiên sẽ trả, thế nhưng nếu hắn sau này thật sự đối đãi Diệp Tưởng như 1 quân cờ, Diệp Tưởng cũng không phải người mặc cho người khác bài bố!

Hắn muốn mọi người phải biết, hắn chính là vương giả của bóng đêm!

Cuối cùng, Diệp Tưởng chạy vào WC nam ở lầu 3, nhảy vào trong 1 gian phòng liền chốt vội cửa lại. Không lâu sau ngoài Wc truyền tới tiếng nói:“Chạy đi nơi nào rồi?”

“Qua bên kia xem xem!”

Tiếp đó có tiếng người chạy vào WC, Vân Tùng Quân trực tiếp đá văng cửa 1 gian phòng!

“Kim Thư Đông, ngươi trốn không thoát đâu!”

Bên trong lại truyền ra thanh âm của 1 lão sư:“Ai đó?”

“Là lão sư phòng giáo vụ!”

“Đi mau!”

Diệp Tưởng có chút kinh ngạc, bởi vì nghe thanh âm này, người cách vách hắn chính là lão sư phòng giáo vụ kia, Lưu An Thông!

“Người nào đó!”

Tiếp, Diệp Tưởng nghe thấy ở 1 gian phòng bên cạnh truyền tới tiếng nói:“Lưu lão sư, nghe thanh âm hình như là Vân Tùng Quân lớp 6 năm nhất?”

“Ân? Hình như là hắn! Tên tiểu tử này, không hảo hảo đọc sách, cũng không biết trốn học bao nhiêu lần, phòng giáo vụ sắp trở thành nhà riêng của hắn rồi!”

Trong WC nam bây giờ, phân biệt từ trái sang phải là phòng giáo vụ Lưu lão sư, Cao lão sư, cùng Diệp Tưởng ba người. Mà 2 lão sư khác tự nhiên không biết Diệp Tưởng đang lắng nghe bọn hắn nói.

“Không biết lần này có thể có bao nhiêu người thi đậu đại học ah? Kỳ thi đại học ngày càng gần, thế nhưng thành tích của trường chúng ta...... Aizzz!”

“Đúng vậy. Bất quá huynh muội Tôn Di Tinh, Tôn Di Hoa lớp 6 năm nhất rất không tồi, chờ bọn họ lên năm 3 rất có hy vọng đỗ đại học nổi tiếng, đến thời điểm đó, chúng ta có cái để ghi vào chiêu bài quảng cáo chiêu sinh rồi! ”

“Ân...... Đúng vậy. Hai mũi nhọn đó cần phải trọng điểm bồi dưỡng. Trường học chúng ta có 2 mầm mống tốt như vậy cũng là cơ hội khó có. Bởi vậy, tiếp theo chúng ta đi thăm hiệu trưởng cũ, ở trước mặt hắn có thể nói vài câu. ”

“Bất quá hiệu trưởng cũ vẫn còn sinh hoạt trên đảo sao?”

“Chẳng lẽ còn không phải? Hiệu trưởng cũ kỳ thật niên kỉ còn chưa tới tuổi về hưu, thế nhưng không hiểu sao lại sớm lui về. Bất quá, có là như vậy nhưng ngôi trường này vẫn là của hắn. Nếu hắn hiện tại trở về, 1 câu cũng có thể bãi miễn hiệu trưởng hiện tại.”

“Lão Cao! Lời này mà ngươi cũng dám nói!”

“Sợ cái gì, ngươi cho rằng hiện tại người khác không dám lén nghị luận? Kỳ thật mọi người đều hi vọng hiệu trưởng cũ có thể trở về. Ngày mai ta phải đi tham gia hội nghị về thi đại học, nếu có tiến triển gì, chờ ta trở lại, suy xét trước kỳ thi đại học, đẩy mạnh tiến độ học tập, trọng điểm ưu đãi những học sinh nào có thành tích tốt, tranh thủ cho bọn hắn trong kỳ thi đại học, có thể cá chép vượt long môn!”

Tiếp đó lại truyền tới thanh âm xối nước. Cao lão sư cứ như vậy rời khỏi.

Nhà vệ sinh nam lúc này chỉ còn lại Diệp Tưởng cùng Lưu lão sư. Bởi vì học sinh và lão sư đều tập trung ăn cơm tại tòa nhà ất, cho nên bình thường không có người cố ý chạy tới WC tại tầng 3 này. Cũng là nguyên nhân vì sao Cao lão sư dám nói với Lưu lão sư những lời như thế.

Hiệu trưởng cũ?

Diệp Tưởng ẩn ẩn cảm giác, đây có khả năng là 1 manh mối.

“Vẫn sinh hoạt trên đảo”?

Trên đảo là ý gì?

Còn có, dựa theo lời nói của bọn họ, hiệu trưởng cũ đã từ chức từ rất sớm, hơn nữa còn là người chân chính sở hữu ngôi trường này. Thế nhưng, hiệu trưởng cũ kỳ thực còn chưa tới tuổi về hưu.

Dù có thế nào, vẫn là manh mối đáng chú ý.

Lúc này lại truyền tới tiếng nói.

“Hiệu trưởng cũ...... cũng lâu rồi không gặp. Mặc kệ trường học như vậy về nhà làm ruộng, thật không hiểu hắn nghĩ cái gì. Chẳng lẽ người lớn tuổi đều thích cuộc sống điền viên?”

Tiếp theo, lại nghe tiếng Lưu lão sư rít thuốc, tiếp tục lẩm bẩm:“Mặc kệ. Trong khoảng thời gian này bận rộn muốn chết, hôm nay có nên tới phòng video kia 1 chút? Ân, nên cẩn thận 1 chút, tránh cho người khác nhìn thấy.”

Những lời này khiến Diệp Tưởng chấn động!

Phòng video?

Lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên thu thêm được 800 tấm vé chuộc cái chết! Đây có lẽ là phần thưởng khi khai thác được tình báo mới!

800 tấm vé chuộc cái chết! Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít! Trong phim kinh dị này đủ cho hắn 8 lần trở thành Thợ săn Ác Ma!

Bất quá, hắn cho rằng chi tiết Lưu lão sư muốn đi phòng video này không đáng giá 800 tấm vé chuộc cái chết. Như vậy...... giải thích hợp lý nhất chính là, 800 tấm vé chuộc cái chết này có liên quan tới “hiệu trưởng cũ”!

Sau đó không lâu, Lưu lão sư cũng đẩy cửa ra, rửa tay rồi rời khỏi.

Trong WC nhất thời một mảnh yên tĩnh.

Diệp Tưởng vẫn ngồi thêm 1 lúc nữa, tới gần giờ lên lớp mới đi ra thì tốt hơn.

Vì thế hắn cứ như vậy, chậm rãi ngồi chờ, đồng thời trong đầu cũng suy nghĩ về những manh mối.

Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thở dốc.

Dường như có người nào đó chạy vào WC. Sau đó, người kia nhảy vào gian phòng sát bên cạnh Diệp Tưởng, nhanh chóng sập cửa lại.

Theo theo, Diệp Tưởng nghe tiếng người kia dựa người vào sát tường, rồi từng tiếng lẩm bẩm phát ra.

“Nam mô a di đà Phật...... Nam mô a di đà Phật...... đừng có lại đây...... đừng phát hiện ra ta......”

Những lời này nói ra rất nhỏ, bất quá vì rất gần cho nên Diệp Tưởng vẫn nghe thấy rõ ràng.

“Ngươi là...... Ai?”

Diệp Tưởng hỏi.

“Ân? Ngươi...... Ngươi là ai?” nam sinh cách vách rất ngạc nhiên:“Không có khả năng, như thế nào lại có người? Ngươi, ngươi có phải là người hay không?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta đương nhiên là người.”

“Ngươi, ngươi ở lớp nào?”

“Lớp 6 năm nhất.”

“Nói bậy, ta chính là người của lớp năm nhất! Làm thế nào lại chưa từng nghe qua giọng ngươi?”

Lớp 6 năm nhất?

“Ta cũng chưa từng nghe qua giọng ngươi......”

“Hư...... Đừng, đừng nói nữa!”

Một chớp mắt này, Diệp Tưởng đã mở ra lưới cảm giác của Ác Ma chi nhãn.

Nhưng sau khi mở lưới cảm giác ra, Diệp Tưởng phát hiện lưới cảm giác cư nhiên bị hoàn toàn áp chế, không thể triển khai!

Tiếp, Diệp Tưởng liền nghe thấy thanh âm tiếng bước chân rất nhẹ, từ bên ngoài truyền tới!

Ác Ma chi nhãn của Diệp Tưởng bị áp chế toàn diện, cuối cùng hắn cắn răng cúi người xuống, từ khe hở phía dưới nhà vệ sinh nhìn ra ngoài.

Nhưng ngay lúc đó trong lòng hắn cảm nhận được 1 cảm giác cực kỳ khủng bố! Bởi vì, từ khe cửa này nhìn ra bên ngoài WC! Hiện tại...... Cư nhiên đã trở thành buối tối?

Sau một hồi, bên ngoài WC truyền tới từng tiếng bước chân. Diệp Tưởng muốn tiếp tục nhìn tiếp, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, có lẽ…. Hắn không nên xem!

Hắn rốt cục thu lại tầm mắt!

Theo lý thuyết, Diệp Tưởng nên lập tức hóa thành Thợ săn Ác Ma lao ra, nhưng dòng máu Thợ săn Ác Ma 1 khắc này dường như bị đông kết, sự sung sướng do tử vong và máu tươi mang đến lúc này đã không còn sót lại chút gì.

Hiện tại Diệp Tưởng...... tựa như mới lần đầu tiến vào rạp chiếu phim Địa Ngục, là 1 diễn viên bình thường không có bất cứ thủ đoạn nào!

Nếu đi ra ngoài...... Hắn, nhất định sẽ chết![ chưa xong còn tiếp......]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.