Kể qua lời Lưu Ly Hoa Vũ
Nội dung chính: Ha ha ha ha... khụ khụ
***
Trong một khoảnh khắc, khi nhìn dáng vẻ tội nghiệp của bọn chúng, ta đột nhiên có cảm giác mình thực đáng ghét. Nhưng chung quy ta vẫn chỉ huyễn hoặc mình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, còn lại như trước bình thản nhìn. Ta hoàn toàn không có ý định so sánh cái gì mà từng trải của ta với nỗi đau hiện tại của chúng, chẳng thấy liên quan. Vì vậy cứ bình thường mà quan sát như quan sát thí nghiệm, cũng cảm thấy dùng ống tre có chút tàn bạo, có lẽ sau này dùng với mấy tên mình ghét cũng không tệ.
Qua một khoảng thời gian tương đối lâu, ta tách hai kẻ kia, để bọn chúng nằm trần trụi bên đường, dựa người lên tảng đá, còn nhã ý viết thêm mấy dòng trước mặt chúng: "Nhắn cả mấy kẻ khác đừng cản đường ta. Cảm tạ."
Xong xuôi, ta lại ung dung cất bước. Mộ Cửu đi ngay sau ta, hắn nói: "Huynh không phải gấp về sao? Mất thời gian như vậy ổn chứ?"
Ta nhàm chán đáp: "Ta đã muộn năm mươi năm, chậm thêm tẹo cũng được."
Kì thực ta đang muốn phát điên đây!
Năm ấy, giữa hỗn loạn của trận đại chiến tứ tộc, Lệ Nhan Quân giam ta lại trong Lục Sơn. Không phải quân địch giam, là chính y giam ta. Ta dù có mê muội thì bảy trăm năm là quá nhiều để ta có thể nghĩ thông. Tại sao y giam ta lại? Nhớ lại bộ dạng lúc đó có bao nhiêu thảm hại, y giam ta lại ta thực không cầu hơn.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ranh-gioi-hoat-lich-sam/193612/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.