" Bây giờ chưa thể đưa bằng chứng rõ ràng, nhưng cô có thể tin tôi không?." Đường Nguyên Bát hỏi.
" Không." Cô thẳng thắng trả lời.
Cô đủ tỉnh táo, không phải nghe một phía.
" Tiểu Lộ."
Lập Như Ý bỗng dưng xuất hiện, cửa sổ mở toang ra, gió bên ngoài thổi vào rất mạnh.
Một tay chắn gió, Lý Tiểu Lộ hé mắt nhìn thấy Lập Như Ý.
Bình thường chị ấy rất ít rời khỏi bờ sông, sao hôm nay lại đến đây? Còn dựa theo mùi của cô mà chạy đến biệt thự của Bắc Băng Phàm..
" Lại là anh..." Lập Như Ý tiến đến nhìn Đường Nguyên Bát.
Cô cảm thấy âm khí nặng gần đây, lại có cảm giác ở gần Lý Tiểu Lộ nên lao đến, quả thật không sai mà.
Bên ngoài, Bắc Băng Phàm áp sát tai vào cửa nghe lén. Bộ dạng của anh chả khác gì một đứa trẻ đang thập thò lén lút.
" Chị Như Ý, sao chị đến đây?."
Tiếng bên trong cô vang lên, anh nghe thấy cau mày.
Chị Như Ý? Ai vậy? Căn phòng không phải mỗi cô sao?
" Anh ta bảo em rời xa Bắc Băng Phàm."
Nghe đến đây, mặt Bắc Băng Phàm nhăn lại.
Cuối cùng cô đang nói chuyện với ai?
" Em không rời khỏi Bắc Băng Phàm nếu chưa có chứng cứ rằng anh ta là kẻ giết người."
Mặt Bắc Băng Phàm nghe đến đây lại càng nhăn. Anh giết người? Trên thương trường anh chỉ hủy hoại kẻ thù của mình, cùng lắm tán gia bại sản chứ làm gì liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ranh-gioi-am-duong/2925773/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.