Không khí im lặng bao trùm căn phòng khiến Huệ Lan tưởng mình sắp ngộp thở. Nhưng may sao trước khi Huệ Lan bể phổi mà chết thì ở trên ghế mây bà Phụng đã hừ lạnh một tiếng.
Rồi sau đó bà bưng lấy tô cháo yến và ăn lấy từng thìa như chưa hề có chuyện chán ăn lúc trước. Cảm giác hòn đá đang đè nặng trên ngực được dở xuống. Huệ Lan thấy bản thân như vừa thoát qua khỏi cửa tử thì bên kia bà Phụng đã thở hắt ra một tiếng não nề.
- Huệ Lan à, mẹ xin lỗi vì đã nghĩ sai cho con. Nhưng đã giúp thì hãy giúp cho trót.
Còn chưa hiểu người trước mặt đang nói gì thì bà Phụng đã đưa cho Huệ Lan một túi vải đựng đồ trang điểm. Bà nói:
- Mặc váy đẹp thì không đủ để làm dì Út Duyên xinh đẹp hơn. Huệ Lan con hiểu mẹ muốn con làm gì rồi chứ.
Hiểu.. Huệ Lan đương nhiên hiểu.
- Dạ, nhưng thưa mẹ! Con không có biết trang điểm.
- Mẹ biết.
Bà Phụng chậm rãi trả lời Huệ Lan.
- Và mẹ cũng không có ý bảo con phải trang điểm cho dì Út..
- Trời ơi! Mọi người biết gì chưa?
Tiếng của Mẫn Nhi từ ngoài cửa vọng lại.
- Ông Sáu Hưng tỉnh lại rồi đó. Thiệt là may mắn quá đi! Phải báo cho bà chủ biết mới được. Chắc bà chủ sẽ mừng lắm đó.
- Đúng là cô Hai của tui sẽ vui lắm.
Giọng Hứa Kim Phát có phần trịch thượng.
- Nhưng giờ cô Hai đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343148/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.