"Không được tham gia bữa tiệc tối nay."
Huệ Lan cau mày. Rồi nàng không tự chủ được mà vội vàng vươn tay đóng cánh cửa phòng lại. Đúng vậy, dù trong cái nhà này nàng được gọi là cô chủ nhưng rốt cuộc Huệ Lan cũng vẫn chỉ là đứa con nuôi chưa được công nhận bằng giấy tờ.
Cụm từ "chưa được công nhận bằng giấy tờ" thoáng qua đầu làm Huệ Lan lập tức thấy sống lưng bản thân mình lạnh toát. Nàng nhìn lại mảnh giấy trên tay một lần nữa.
Bữa tiệc tối nay? Có phải người viết mảnh giấy nhắn này muốn nói tới bữa cơm gia đình mà mẹ nuôi nàng, bà Hứa Kim Phụng tổ chức để mừng em gái ruột là Hứa Kim Duyên và chồng là Trần Trọng Quyền vừa từ nước ngoài về.
Nói ai chứ nhắc tới người dì nuôi Hứa Kim Duyên đó, Huệ Lan lại có chút cảm giác không thoải mái. Tất cả là do hôm ấy. Cái hôm Huệ Lan theo mẹ nuôi ra phi trường đón người phụ nữ tên Duyên kia.
Xinh đẹp, sang trọng nhưng khi vừa nhác thấy Huệ Lan người phụ nữ đó đã lập tức nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Tựa hồ trên mặt Huệ Lan có dính thứ gì đó. Rồi sau đấy, khi được bà Kim Phụng giới thiệu là con gái nuôi.
Thì bà Kim Duyên đã liên tục truy hỏi rằng nhận nuôi Huệ Lan ở bệnh viện nào? Có biết ba mẹ ruột của Huệ Lan là ai không? Hàng loạt câu hỏi khiến bà Kim Phụng cảm thấy mệt mỏi và hình như là thương cảm cho Huệ Lan nên đã nói lảng đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343143/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.