Cả người lầy lội, tóc tai rũ rượi, tay nhấc nửa vạt váy, giữa ánh mắt kinh ngạc của cung nữ thái giám, tôi bụm kín mặt trở về Từ Ninh cung.
Tôi không ngừng cầu nguyện một cách thành kính, ông trời làm ơn giáng sét đánh chết tôi đi, đưa tôi xuyên về ngay lập tức. Nhưng ông trời lại bịt chặt tai thêm một lần nữa.
Tôi chậm chạp thay quần áo trong phòng, rề rà đi ra. Huyền Diệp thế mà lại đủ kiên nhẫn chờ đợi. Môi cậu ta mím chặt, vẻ mặt như gió mưa sắp kéo đến.
Ánh mắt của tôi thoáng chạm phải ánh mắt cậu ta đã vội vã dời đi, dè dặt đặt nửa mông xuống ghế. Tôi cười gượng: “Cậu vẫn chưa đi à?”
Cậu hỏi tôi bằng giọng đầy tức giận: “Sao tỷ lại đến đấy?”
Đúng vậy, sao tôi lại đến đấy? Tôi nguyền rủa lòng hiếu kỳ của mình một trăm lẻ một lần, vô cùng hy vọng giờ phút này mình là một con mèo.
Tôi lí nhí: “Lúc ta đi dạo với Thường Ninh ở Ngự Hoa Viên, đột nhiên một cơn gió to thốc tới, cuốn bọn ta đến đấy.” Cậu hừ lạnh một tiếng, giọng tôi càng bé hơn, “Ha ha, cậu không tin đúng không? Thông minh đấy! Ta cũng không tin.”
Đôi con ngươi của tôi đảo lia lịa, chỉ không dám nhìn cậu ta, bắt đầu nói nói dối tỉnh bơ: “Ôi này? Vừa nãy không nhìn rõ, đứa cháu dâu mới của ta tròn méo dài ngắn ra sao nhỉ?”
Cậu lạnh lùng hỏi: “Thực sự không nhìn rõ?”
“Thật mà! Còn thật hơn cả trân châu!” Tôi gật đầu như giã tỏi, cố gắng giành giật lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu-ta-toi-la-ba-noi-khang-hy/1573464/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.