“ Hàn tiên sinh, ngẫu nhiên lại có hứng thú với tôi, nhưng tôi lại khiến ngài chán ghét rồi.” Cách nói chuyện của cô vẫn như cũ, giọng nói từ tốn, thái độ khách sáo, lại khiến cho anh như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, thậm chí anh còn nghe được âm thanh của những người xung quanh xem náo nhiệt nãy giờ quay đầu đi, lén lút che miệng cười thầm.
Đây không phải là phản ứng mà Hàn Dực đoán trước, nhưng quần chúng không hổ danh là quần chúng, anh tự giễu nhún vai, lại đuổi theo người đẹp: “Ngọc Nùng, tôi rất nghiêm túc, tôi muốn qua lại với em.”
Thư Ngọc Nùng giống như đang nói một điều hiển nhiên: “Tôi cũng vậy, không phải đùa, huống hồ anh lại không biết chút gì về tôi.”
“Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu về nhau. Hơn nữa, sao em biết là tôi không hề biết gì về em? Tôi biết m biết trà hơn cà phê, biết m không thích ăn thịt bò, em không hay tức giận, cũng không hay lớn lối gây sự...”
“Tôi không tức giận là vì tức giận chẳng có ích gì, tôi không lớn lối gây sự là vì không cần thiết, ít nhất thì với hoàn cảnh bây giờ là không cần thiết.” Thư Ngọc Nùng dừng bước lại nhìn về phía anh, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ: “Anh thật sự hiểu rõ tôi là người như thế nào soa?”
Cô đột nhiên cười lạnh, chỉ trong một thoáng, Hàn Dực cho rằng mình bị hoa mắt, Thư Ngọc Nùng làm sao có thể có biểu cảm khiến cho người khác có cảm phát lạnh như thế được?
“Thật ra tôi là tội phạm giết người.” Cô nói xong lại tiếp tục bước đi.
Hàn Dực sững sờ đứng trên đường, một lát sau mới tiếp tục cùng đi bên cạnh cô.
“Em thật hài hước.” Anh cười gượng hai tiếng.
Đi đến bên ngoài bãi đỗ xe, mới biết trời đổ mưa, Thu Ngọc Nùng bật ô của mình ra.
“Thật ra tôi không có tính hài hước, hơn nữa cũng không biết đùa giỡn.” Cô không có ý mời Hàn Dực, chỉ có anh lịch sự gật nhẹ đầu: “Hẹn gặp lại, Hàn tiên sinh.”
Dứt lời, cô không chút do dự mà đi về phía bên trong màn mưa.
***
Thư Ngọc Nùng không về thẳng chỗ trọ của mình, cô đi ô tô tới trung tâm thành phố, tìm bãi đỗ xe. Xuống xe, mở ô, chầm chậm bước đi trong mưa.
Từ đầu mùa xuân đên giờ là khoảng thời gian lạnh nhất, cô hít sâu một hơi cảm nhận không khí lạnh băng giống như làn nước lạnh chảy qua lá phổi. Cô không có phương hướng hay mục tiêu, chỉ là tùy ý đi, dù sao có trở về nhà hay không cũng như nhau, trong mắt cô người qua đường như một làn khói qua tủ kính mờ, trong tim chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
Mưa vẫn rơi, không biết từ đâu truyền tới giọng nói của một cô gái, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mưa rơi, giống như một u hồn không nên xuất hiện, ở Đài Bắc mưa nhẹ nhàng như phiêu đãng, đó là khúc hát “Dạ Mân Côi”*.
*Dạ Mân Côi: nghĩa là “hoa hồng đêm”.
Khóe mắt Thư Ngọc Nùng như có giá lạnh loe lóe, bước chân không tự giác nhanh hơn, nhưng tới trước cửa kính của tủ hàng áo cưới, vẫn là không nhịn được mà dừng bước lại, ngẩn ngơ ngắm nhìn chủ cửa hàng đang trưng ra tới chục bộ, những cặp tình nhân nhìn nhau âu yếm ngọt ngào.
Vẻ mặt của cô thất thần nhìn vào một bộ váy trắng lụa, nhìn khuôn mặt ma-nơ-canh này như đang lơ đãng không có chút biểu cảm nào, tay phải cô bất giác đưa lên trên ngực, đầu ngón tay vuốt ve ở cổ áo sơ mi, chạm tới chiếc vòng có xâu một chiếc nhẫn trên cổ.
Năm năm, coi như cô đã sống một cuộc sống bình thường, nhưng chỉ có chính cô hiểu được có một chỗ tối tăm trong lòng mình, cô thủy chung trốn tránh nó, không muốn đụng chạm đến. Cô cắt đứt với quá khứ, công tác, cuộc sống, quan hệ nhân tế, thậm chí là chính cô của quá khứ, chỉ để ý tới vinh quang chói lọi, chỉ có lúc về đêm, khi thế giới bị màu đen của thần bóng tối vây quanh, cô mới nhìn rõ bộ dáng chân thật nhất của mình là gì.
Giống như là đứng giữa nơi hoang dã rồi tự biệt lập mình với tất cả mọi người xung quanh, không tìm thấy đường, cũng không có can đảm nhích người bước đi tới bất cứ nơi nào, chỉ đứng tại một chỗ rồi tưởng nhớ lại những thứ đã từng nở rộ như một đẹp, hôm nay lại đã héo úa như hoa hồng.
Di động vang lên, Thư Ngọc Nùng có chút giật mình, cô nghi ngờ có thật là mình nghe được tiếng chuông điện thoại không, thật lâu sau khi không ít người đi đường tập trung ánh mắt lên người cô, cô mới không chút do dự cầm điện thoại ra, cất bước rời đi.
“Ừ, Sơn Quân, có chuyện gì sao?” Người biết số điện thoại cá nhân của cô cũng không nhiều, Vương Sơn Quân được ủy nhiệm là luật sư xử lý di sản thay cô, đồng thời cũng là sư phụ nhỏ nhất dạy võ thuật cho cô vào năm đó.
“Tiểu Nùng, tôi nhớ bây giờ là lúc tan ca nên mới gọi điện cho cô, là về Úy Lam sơn trang. Người lần trước vẫn chưa bỏ ý định mua, hy vọng có thể đích thân liên lạc với cô để đàm phán, bọn họ đang tính sẽ đưa ra giá gấp hai lần trước hoặc là tăng tiền lên, ý định mua hẳn Úy Lam sơn trang.
Úy Lam sơn trang, dù cái tên trong sáng tươi đẹp cỡ nào, thì trong lòng cô cũng chỉ tràn đầy mây đen và bão tố, trên mặt cô hiện lên sự tối tăm và lạnh lẽo.