Trên đời này cái gì là không thể tránh khỏi, là yêu hay là hận? Có lẽ là cả hai, vì trong hận có yêu mà trong yêu cũng có hận. Vì yêu nên hận, vì hận nên không thể quên. Đó là một vòng tròn luẩn quẩn mà người ta không thể nào thoát ra được, cho dù có thoát cũng không đành lòng, bởi trong đó vẫn có chút yêu thương còn tồn đọng.
Đối với Thư Ngọc Nùng, cái tên Úy Lam sơn trang là mây đen cùng bão tố, mặc cho trong tâm trí người khác đó là nơi trong sáng và thanh khiết. Chính nơi đó, cô đã đối mặt với biết bao đau đớn và khổ sở. Từng trải qua sự thống khổ giữa yêu và hận cùng hắn, cuối cùng chỉ có thể trôi dạt cùng năm tháng mong được hóa thành cát bụi. Cô rời xa nó, để rồi một ngày quay về, cô lại tiếp tục phải đối mặt với quá khứ ấy, với góc khuất tăm tối trong con người cô. Với hắn cũng vậy, Úy Lam sơn trang là nơi rất tăm tối, cũng như cô, trải qua cảm giác yêu hận đan xen, chỉ mong muốn được dứt bỏ nó mà không thể.
Hắn từng lẫn trốn, nhưng rồi cũng như cô, phải trở về, phải đối mặt với nỗi đau trong lòng. Hai người đối diện nhau, lại một vòng tròn yêu hận xoay vần, mãi cũng không tìm được điểm dừng. Yêu hận như vậy, hai người họ bằng cách nào hóa giải? Úy Lam sơn trang, điều gì đã xảy ra ở nơi đó? Mời các bạn cùng theo dõi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.