Tay của Quý Ương được hắn giữ trong lòng bàn tay, dưới sự dẫn dắt của hắn, từng nét bút viết lên tên của hai người. Quý Ương nhìn tên họ hiện lên trên dải lụa, thở ra nhẹ nhàng, trong lòng không ngừng xao xuyến.
Bùi Tri Diễn đưa dải lụa đã viết xong cho nàng: ‘‘Người ta nói rằng treo càng cao, lòng thành càng lớn."
Quý Ương suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì để phu quân treo, phu quân cao như vậy."
"Ta nghĩ rằng như thế này mới là cao nhất."
Quý Ương chưa kịp phản ứng lại lời hắn nói là gì, chân đã rời khỏi mặt đất.
"Á!" Quý Ương khẽ kêu, nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Bùi Tri Diễn, không thể tin được mình lại bị hắn nhấc bổng lên như thế này.
Nàng đang ngồi trong vòng tay hắn...
"Thả ta xuống ngay!" Giọng Quý Ương nhẹ nhàng nhưng gấp gáp, nàng ôm chặt lấy cổ Bùi Tri Diễn, không dám cử động.
Dưới lớp y phục mùa hè, bộ n.g.ự.c đầy đặn của nàng không thể không đè lên mặt Bùi Tri Diễn, không chỉ thế, nó còn theo nhịp thở hổn hển của nàng mà phập phồng lên xuống.
"Mau treo đi" Bùi Tri Diễn hít một hơi hương thơm ngọt ngào.
"Mau nào" hắn thúc giục.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương thấy hắn không chịu thả mình xuống, đành phải xoay người treo dải lụa, nhưng vừa thả tay khỏi cổ hắn, nàng liền cảm thấy mình mất thăng bằng, ngay lập tức lại ôm chặt lấy hắn, ánh mắt run rẩy, như một con thỏ con bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719236/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.