Quý Ương bị hắn cọ đến nỗi mặt ướt nhẹp, cảm giác khó chịu vô cùng, nhưng đẩy mãi mà không động đậy được hắn, chỉ có thể nhăn mặt để hắn ôm.
Khi đã âu yếm đủ, Bùi Tri Diễn mới véo nhẹ mũi nàng một cái, sau đó kéo nàng vào trong nhà.
Quý Ương bị hắn kéo đi, tay khẽ chạm vào đầu mũi của mình, tay nóng bừng, đầu mũi cũng nóng bừng.
Nàng vội vàng rụt tay lại, giấu vào trong tay áo rồi âm thầm nắm chặt.
Bùi Tri Diễn thay xong y phục từ sau bình phong bước ra, thấy Quý Ương đang đờ đẫn, bước tới hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
Quý Ương giật mình, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Nàng đang nghĩ về giấc mơ kia, nàng thậm chí chưa từng đến miếu Chức Nữ, vậy sao có thể mơ thấy một cảnh tượng như vậy, nhưng cảm giác chân thật trong mơ khiến nàng mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy tim như bị bóp nghẹt.
Bùi Tri Diễn thấy nàng không muốn nói, cũng không hỏi thêm.
Khi họ chuẩn bị rời khỏi phủ, có vài chuyện khiến Bùi Tri Diễn bị cản lại, đến khi xong việc và dẫn Quý Ương ra khỏi phủ thì trời đã xế chiều.
Khi chiếc xe ngựa vừa rời đi, Lộ An, tiểu đồng bên cạnh Diệp Thanh Huyền, đã đến Hầu phủ. Hắn với vẻ mặt nghiêm nghị nói với người gác cổng: “Phiền ngươi báo với phu nhân thế tử một tiếng, lão phu nhân nhà ta bị bệnh, muốn mời phu nhân đến phủ.”
Người gác cổng nói: “Thật không may, phu nhân thế tử và thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719235/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.