Trần phu nhân ngồi bên giường đút thuốc cho nàng, nước thuốc đắng ngắt từng thìa trôi xuống, uống đến mức đôi mắt Quý Ương ướt đẫm, nàng im lặng uống xong, nhỏ giọng nói: “Làm mẫu thân lo lắng rồi.”
“Ương nhi chỉ cần mau chóng khỏe lại, mẫu thân sẽ không lo lắng nữa.” Trần phu nhân vuốt lại mấy sợi tóc trên trán nàng, cảm nhận được sự không thoải mái của Quý Ương, Trần phu nhân buông tay cười nói: “Vậy con nghỉ ngơi đi.”
Ương nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, chỉ là lại không thân thiết với mình.
“Giá mà không ra ngoài, thì đã không có chuyện này rồi.” Lý ma ma nhìn Quý Ương mà khuyên răn: “Ương nhi sau này nhất định phải nghe lời ma ma.”
Lời này dường như là nói với Quý Ương, nhưng thực ra là đang trách cứ Trần phu nhân để Quý Ương đi ra ngoài cùng Lục Niệm.
Tiểu thư nhà họ Lục là người tính tình hoạt bát, làm sao chăm sóc tốt cho Ương nhi. Quả thật không phải con ruột của mình, thì sẽ không thật lòng để tâm.
Trần phu nhân đứng dậy nói: “Ma ma chăm sóc Ương nhi cho tốt.”
Lý ma ma là nha hoàn theo hầu phu nhân quá cố, có khúc mắc với mình là chuyện thường, mà Quý Ương lại quá mức ỷ lại bà ấy, nên mới xa lạ với mình như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần phu nhân cảm thấy có chút bất lực, tính tình Ương nhi quá mức nhu nhược, đối với nàng mà nói chưa chắc đã là điều tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719185/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.