Cho đến khi đuôi ngựa quét qua bên cạnh Quý Ương, nàng mới như bị rút mất xương sống, thân mình căng cứng đột nhiên thả lỏng ra. 
Ánh mắt Quý Ương đầy vẻ hoang mang, đầu ngón tay nàng tê cứng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nàng sợ hãi tột độ, sợ rằng con ngựa sẽ dẫm lên người mình, cũng sợ người kia. 
Lục Niệm vội vã chạy đến trước mặt nàng, nắm lấy đôi tay cứng đờ của nàng, xoa nhẹ và sốt sắng hỏi: ‘‘A Ương, ngươi không sao chứ?” 
Vừa rồi thấy con ngựa không hề có dấu hiệu báo trước mà sợ hãi nhấc vó, suýt nữa khiến nàng kinh hãi đến không nói nên lời. 
“Niệm Niệm.” Quý Ương vừa mở miệng nước mắt liền không kiềm chế được mà trào ra, giọng nói nghẹn ngào đầy vẻ bất lực: ‘‘Ta muốn về rồi.” 
Những lời hai người nói không thoát khỏi tai của Bùi Tri Diễn. 
Bị dọa đến phát khóc sao? Giọng nói mềm mại run rẩy khiến hắn cảm thấy quen tai. 
Gương mặt như phù dung đầy nước mắt của nàng chồng lên hình ảnh một gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu, khóc đến sưng cả mắt mà hắn từng nhớ. 
Đều là vẻ yếu đuối đáng thương, đều là khóc đến cẩn thận, Bùi Tri Diễn bỗng nhiên nhếch môi cười. 
Hóa ra là con thỏ nhỏ đã lớn lên rồi, chẳng trách hắn cảm thấy quen thuộc, chỉ là, sao vẫn thích khóc như vậy. 
“Về thôi, về ngay bây giờ.” Lục Niệm không dám nán lại nữa, tìm được Huỳnh Chi bị chen lấn ở xa, ba người nhanh chóng trở về Quý phủ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719184/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.