Người này thật sự không biết đau sao? Quý Ương tức giận nghĩ, nếu hắn giỏi như vậy, chi bằng để nàng đ.â.m thêm vài nhát nữa cho rồi.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Mùi thuốc và mùi m.á.u từ người hắn thoang thoảng, khiến mũi Quý Ương cay xè, nước mắt không tiếng động rơi xuống: ‘‘Bùi Tri Diễn, chàng đừng đột nhiên như vậy, ta không biết liệu chàng có thực sự tốt lên không, ta không phân biệt nổi.”
Cổ họng Bùi Tri Diễn đắng nghét: ‘‘Quý Ương, ta đã mơ một giấc mơ.”
Hắn không chắc đó có phải là mơ không, vì nó quá chân thật, như thể hắn là một người ngoài cuộc, chứng kiến tất cả những gì lẽ ra hắn không nên biết.
“Trong mơ... ta thấy Quý Ương cứ khóc mãi…” Giọng nói của Bùi Tri Diễn rất nhẹ và bình thản, nhưng cơ thể trong vòng tay hắn dần cứng lại, run rẩy như thể đang chìm trong ký ức đen tối vô cùng.
Bùi Tri Diễn không màng đến vết thương rách toạc, ôm chặt nàng vào lòng, mong rằng cả hai có thể hòa làm một, hắn cất giọng nói run rẩy: ‘‘Vậy là thật.”
Quý Ương cố gắng nhắm chặt đôi mắt đẫm lệ, những ký ức đen tối và ngột ngạt như muốn nuốt chửng nàng.
Bùi Tri Diễn khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng không nói với ta?”
“Ta nói rồi chàng có tin không?” Quý Ương cười cay đắng, yếu ớt. Vậy ra chỉ vì Bùi Tri Diễn vô tình “mơ thấy” điều đó nên giờ mới chịu tin nàng.
~Truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719125/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.