Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, trong tai chỉ có thể nghe rõ ràng tiếng thở của mình, Quý Ương nhắm mắt lại rồi mở ra, tim như bị ép chặt, sau đó lại đập mạnh.
Nàng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, trước đây nàng nghĩ nếu hắn đến, sẽ nói gì với hắn, nghĩ rất nhiều… nhưng bây giờ mới thấy chờ đợi mới là sự dày vò khổ sở nhất.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Càng lâu, lòng nàng càng bồn chồn căng thẳng.
Khi tiếng mở cửa vang lên, Quý Ương như chim sợ cành cong, toàn thân cứng đờ.
Một tia sáng trăng lọt vào, rất nhanh lại bị cửa chặn mất.
Quý Ương nằm nghiêng, quay lưng ra ngoài, tay giấu dưới chăn đã nắm chặt đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không thấy đau.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại cách vài bước.
“Chậc, đã nói bao nhiêu lần ngươi không được lên đây.” Giọng nói trong trẻo mang chút không vui.
Là hắn!
Quý Ương gần một tháng chưa gặp hắn, chưa nghe giọng hắn, nàng nhắm chặt mắt, nước mắt không kiềm được tuôn rơi.
Quý Ương khó khăn mở miệng thở dốc, không dám phát ra âm thanh.
Trọng lượng đè trên chân biến mất, Tuyết Đoàn kêu nhẹ nhàng khi bị nhấc lên.
Bùi Tri Diễn như thường lệ đặt nó xuống đất, không thèm nhìn thêm, ánh mắt hướng về giường, mơ hồ có thể thấy dáng người mềm mại dưới lớp chăn, hàng lông mày nửa khép nửa mở từ từ giãn ra.
Quý Ương run rẩy dữ dội, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719102/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.