Chu Uyển Nương ngoan ngoãn cúi đầu: ‘‘Không phiền đâu, ngài chờ thiếp một chút.”
Sở Cẩm Nghi đường đường là một quận chúa lại không bằng Chu Uyển Nương biết lý lẽ, hiểu chuyện, Lương Ứng An tự hỏi mình đã kiên nhẫn hết mức với nàng rồi, vậy mà nàng mãi không chịu buông tha.
Lương Ứng An nhắm mắt thở ra một hơi.
Chu Uyển Nương rất nhanh mang canh giải rượu đến, đợi Lương Ứng An uống xong nàng mới quay đi lấy nước.
Khi nàng trở lại, Lương Ứng An đã nằm trên giường La Hán ngủ say.
Chu Uyển Nương ngồi bên cạnh nhẹ nhàng gọi hắn: ‘‘Gia, vào trong ngủ đi.”
Đợi mãi không thấy phản ứng, Chu Uyển Nương chỉ có thể mang nước đến bên cạnh gã để lau người.
Chu Uyển Nương vắt khăn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gã một lúc, chỉ dùng khăn nhẹ nhàng lau trán gã, rồi quay sang lau tay, sau đó ngồi xuống giúp gã cởi giày tất.
Làm xong những việc này, Chu Uyển Nương cẩn thận nằm xuống bên cạnh gã, ôm lấy eo gã mà nhắm mắt ngủ.
Không bao lâu, Lương Ứng An đã “ngủ say” mở mắt ra, cúi xuống nhìn Chu Uyển Nương đang ngủ say trên n.g.ự.c mình, ánh mắt hiếm khi có chút dịu dàng, mỉm cười nhắm mắt lại.
Sở Cẩm Nghi chịu không nổi ủy khuất này, sáng hôm sau liền trở về Vương phủ, kể lể với Lương Vương phi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Mẫu thân, người phải dạy dỗ gã, dạy dỗ cả hai người họ!” Sở Cẩm Nghi nắm lấy tay Lương Vương phi cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719101/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.