Đêm khuya, Lương phủ.
Sở Cẩm Nghi ngồi bên giường, nhìn Lương Ứng An vừa tắm xong bước vào, quay mặt đi hừ một tiếng, không cho hắn sắc mặt tốt.
Lương Ứng An ngồi bên cạnh nàng, kéo người vào lòng, cười nói: “Ai lại chọc giận nàng không vui rồi?”
Sở Cẩm Nghi vẫn lạnh mặt, đẩy mạnh hắn ra, mở chăn nằm vào, ngẩng cao cằm chất vấn: “Vừa rồi khi dùng bữa, sao chàng lại gắp thức ăn cho cái thứ không biết xấu hổ đó?”
Lương Ứng An nghe lời khó nghe của nàng, mày khẽ nhíu: ‘‘Nàng là quận chúa, sao lại so đo với một cô nương thôn dã. Vừa rồi là có phụ mẫu ở đó, ta không muốn khiến nàng ta khó xử.”
Lúc này sắc mặt của Sở Cẩm Nghi mới coi như dễ nhìn một chút, vẫn là thái độ kiêu ngạo: ‘‘Còn hai người kia nữa, cũng xứng để ta gọi là phụ mẫu, rốt cuộc đến khi nào mới đuổi bọn họ đi, cả Chu Uyển Nương nữa, ta nhìn thấy liền tức giận.”
Lương Ứng An đã dỗ dành vô số lần, thời cuộc cũng đã phân tích cho nàng nghe, đành bất lực nói: “Nàng không ưa bọn họ, ngày thường không gặp là được.”
Sở Cẩm Nghi giận dỗi nói: “Ở cùng một phủ, ta cũng thấy chướng mắt.”
Lương Ứng An hết kiên nhẫn, khoác thêm áo ngoài rồi bước ra ngoài: ‘‘Ta nhớ ra còn có chút việc phải xử lý, nàng ngủ trước đi.”
Lương Ứng An bước đi trong viện, nếu không phải có Chu Uyển Nương, khiến hắn không thể tiến không thể lùi, hắn sao phải vội vàng cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719094/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.