Quý Ương cúi người, ôm chặt lấy mình, ngón tay run rẩy bấm sâu vào cánh tay, ánh mắt thất thần, lông mi đẫm lệ, lung lay sắp rơi, yếu đuối đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.
Bùi Tri Diễn không dám tiến lại gần, thậm chí không dám nói lớn, hắn nhìn chằm chằm vào Quý Ương, đưa tay về phía nàng, nói những lời tự lừa mình: ‘‘Ta sao có thể không tin nàng, ta yêu nàng như thế.”
Yêu đến mức không còn là chính mình.
Quý Ương ngước mắt nhìn hắn, nước mắt lấp lánh trong mắt không thể giữ lại, từng giọt từng giọt rơi xuống, tuyệt vọng không còn hy vọng: ‘‘Vậy chàng nghĩ thiếp có yêu chàng không?”
Bùi Tri Diễn mím chặt môi, không muốn trả lời.
Quý Ương nhìn qua màn nước mắt mờ ảo, nàng không còn thấy rõ người trước mắt, nàng lau nước mắt cố nhìn rõ hắn, miệng lẩm bẩm: ‘‘Chàng chưa từng hỏi thiếp có yêu chàng không, bây giờ thiếp nói cho chàng biết...”
“Ương Ương, nàng say rồi.” Bùi Tri Diễn cắt ngang nàng, trước đây hắn khát khao muốn nghe, bây giờ hắn tự mình phán đoán.
Bùi Tri Diễn bước nhanh tới ôm lấy Quý Ương vào lòng, nàng không cần phải đáng thương tự ôm mình, hắn sẽ ôm nàng.
Quý Ương lần này không né tránh, nàng nắm chặt lấy áo hắn, bằng giọng khóc nghẹn ngào, kiên định từng chữ một: ‘‘Thiếp yêu chàng... Bùi Tri Diễn, thiếp nói thiếp yêu chàng!”
Nàng nhìn thấy đôi mắt hắn trở nên tối sầm, sắc bén như muốn bóc trần nàng, Quý Ương không lùi bước, nhìn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719091/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.