Quay về Kinh sư đã là mười ngày sau.
Vụ án Lai Châu liên quan đến nhiều người, Hoàng đế Thừa Cảnh giận dữ, dọn sạch các quan viên liên quan ở Bắc Trực Lệ với tốc độ sét đánh, thậm chí còn cách chức tra xét cả tuần phủ tám phủ Lệ Liêm, mà Lệ Liêm lại là môn sinh của Thủ Phụ Cố, mối quan hệ bên trong thật phức tạp.
Dù Hoàng đế Thừa Cảnh không ra lệnh điều tra thêm, nhưng khi vụ án chưa kết thúc, ai nấy đều lo lắng bất an.
Đêm khuya.
Huỳnh Chi vào phòng trải giường, thấy Quý Ương vẫn lười biếng ngồi trên sập thêu thùa, tiến lên nói: “Cao Nghĩa truyền rằng thế tử về trễ, thế tử phi nên nghỉ trước đi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương lắc đầu, ngáp một cái, nàng chớp mắt để nước mắt không tràn ra, nhỏ giọng nói: “Ta đợi chàng.”
Từ khi về Kinh, Bùi Tri Diễn bận rộn không thể tả, trời vừa hừng sáng đã đi nha môn, đến khi trăng sao đầy trời mới trở về.
Sáng sớm hắn đi không một tiếng động, mỗi lần Quý Ương tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, nếu đêm đến nàng ngủ sớm, cả ngày cũng không gặp được hắn.
Quý Ương không tránh khỏi hoài niệm những ngày ở Dịch huyện, hai người hầu như ngày đêm đều ở bên nhau.
Huỳnh Chi nhận khung thêu từ tay nàng: ‘‘Thế thì cũng đừng thêu nữa, cẩn thận hại mắt.”
Quý Ương trừ những chuyện nàng đã quyết định, còn lại phần lớn đều nghe theo lời Huỳnh Chi.
Nàng dựa vào gối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719056/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.