Bùi Tri Diễn để nhanh chóng đến huyện Bình Thanh, không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa đi.
Đến trước khách điếm, hắn kéo căng dây cương cho ngựa dừng lại, từ góc độ này hắn có thể thấy Quý Ương đang đứng trong đại sảnh nói chuyện với một nam tử.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn nheo mắt, mím môi rồi nhảy xuống ngựa, bước vào trong khách điếm.
“Có chuyện gì vậy?”
Quý Ương quá quen với giọng nói của Bùi Tri Diễn, chưa kịp quay đầu nhìn thấy hắn, mắt nàng đã ánh lên vẻ vui mừng.
“Phu quân!” Giọng nói của Quý Ương khi gọi hắn đều mang theo ý cười.
Khi người đến gần, Bùi Tri Diễn không chút ngại ngần đưa tay ôm lấy Quý Ương vào lòng.
Quý Ương khẽ kiễng chân, tay nhỏ nắm lấy góc áo choàng của hắn, như thể có rất nhiều điều muốn nói với hắn.
Bùi Tri Diễn mỉm cười nói: “Đợi lâu rồi?”
Quý Ương gật đầu, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Bùi Tri Diễn nhìn nàng, lòng như tan chảy, hắn ôm nàng chặt hơn một chút, rồi mới nhìn về phía thư sinh trước mặt.
Thư sinh tất nhiên nghe thấy Quý Ương vừa rồi gọi một tiếng “phu quân”, vội vàng giải thích lại sự việc vừa xảy ra.
Bùi Tri Diễn khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Thì ra là vậy, như phu nhân ta đã nói, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Thư sinh thấy Bùi Tri Diễn phong thái văn nhã, đoán hắn cũng là người đọc sách, liền bớt dè dặt, cười nói: “Dù sao đi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719055/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.