Lộc Minh Cốc có rừng phong mười dặm, lúc này lá phong còn xanh, theo lý chưa phải là thời điểm tốt nhất để tổ chức tiệc thu, đợi thêm một thời gian nữa, khi rừng phong nhuộm đỏ, quanh co bên dòng suối nhỏ, cảnh đẹp sẽ không thể nào tả xiết.
Quý Ương ngồi xe ngựa đi sâu vào cốc, lờ mờ thấy được những đình đài lầu các được chạm khắc tinh xảo.
Xe ngựa dừng lại ở một khoảng cách khá xa Trạm Vân Đài, thấy bên cạnh đã có không ít xe ngựa đỗ lại, Quý Ương cũng không còn bận tâm nhiều.
Những người đến dự tiệc đa phần là gia quyến của quan viên tam phẩm trở lên, cả nam lẫn nữ đều có, nhưng nàng không quen ai, Quý Ương lặng lẽ theo hầu gái vào trong.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân đều tăm tắp, người dẫn đường vội vã đưa Quý Ương lui sang bên đường, cung kính quỳ gối, thấp giọng nói với Quý Ương: “Đó là kiệu của Thái tử phi.”
Kiệu mềm được bốn người khiêng, mái kiệu màu đỏ sậm, rèm kiệu bằng lụa mỏng nhẹ nhàng đón gió, có thể nhìn thấy người ngồi bên trong, uyển quý thanh tao.
Quý Ương theo đó hơi quỳ gối, đợi kiệu đi qua trước mặt, mới từ từ đứng dậy.
“A Ương.”
Nghe thấy có người gọi mình, Quý Ương ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Niệm ở phía đối diện, nàng vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhìn lại thấy bên cạnh Lục Niệm là hai huynh muội Lục Du Ninh và Lục Khiêm.
Lục Niệm vốn không muốn đến cái yến hội mùa thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3718982/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.