Edit: ShiYaoYao
Beta: Khuynh Vũ
“A….”
Mộc Tịch Bắc cắn chặt hàm răng, nhưng cho dù là vậy thì vẫn phát ra âm thanh run rẩy, loại đau đớn này nháy mắt khắc vào cốt tuỷ, ngoại trừ nam nhân trước mặt gây ra cho nàng thì còn có cổ trùng cảm thấy mình bị phản bội nên điên cuồng trả thù, nỗi đau này làm cho nàng không rõ rốt cuộc là duyên ngộ đến từ đâu.
Thân thể cong lên, hai tay bóp chặt phần gáy nam nhân, móng tay mượt mà ở trên lưng nam nhân cào ra mấy đường máu, máu chảy đầm đìa, thống khổ khôn kể, đôi môi phấn nộn bị cắn đến rướm máu, khoé mắt còn rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi, sắc mặt Mộc Tịch Bắc trắng bệch giống như mới từ trong nước vớt ra, cả người đầm đìa mồ hôi.
Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Tịch Bắc lên, cũng không đem vật nóng bỏng của mình rút ra khỏi người Mộc Tịch Bắc, đồng thời cũng không dám nhìn vào ánh mắt lạnh bạc của nàng.
Mộc Tịch Bắc từ từ đóng chặt hai mắt không nói lời nào, Ân Cử Dạ lại nhẹ nhàng xoa mặt nàng, mở miệng nói:
“Cho dù...nàng có thống khổ thì ta cũng muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”
Mặc dù nàng sẽ đau khổ nhưng ta so với nàng càng đau đớn hơn. Thế giới này, không ai có thể mang nàng rời khỏi ta.
Mộc Tịch Bắc cố sức mở mắt, kéo ra chút ý cười nói:
"Giao dịch đã xong, từ nay về sau không ai nợ ai không phải sao. "
Nhìn hai tròng mắt đầy nước của Mộc Tịch Bắc, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ran-ret-thu-nu/1470250/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.