Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, trời sáng khí trong, ánh nắng trên bầu trời cũng tươi đẹp, chiếu xuống tòa thành trì này, phảng phất như trải từng lớp vàng óng, gió thu hiu quạnh cuốn bay lớp cát bụi cùng lá rụng khỏi mặt đất, vô cùng có khí thế.
Trên tuyến đường chính Nam Thành môn Đế đô vang lên tiếng người ồn ào, vô số dân chúng tụ tập ở hai bên đường, nhón mũi chân tranh trước lấn sau nhìn quanh, hoặc thanh niên trai tráng, hoặc người già, hoặc thiếu phụ, hoặc là phụ nhân ôm đứa nhỏ trong ngực, đều nghển cổ nhìn bốn phía, nghênh đón Lục hoàng tử thắng trận hồi triều.
Lúc Mộc Tịch Bắc đến đây cũng đã là tình cảnh như vậy, đại lộ được bách tính tự giác phân ra rõ ràng, mà hai bên đường người kín mít tựa như đàn kiến, xô đẩy lẫn nhau, căn bản không có chỗ đặt chân.
Thanh Từ và Bạch Lộ che chở Mộc Tịch Bắc đi qua đám người chồng chất giống như núi nhỏ, cuối cùng cũng tới được Bích Thủy Các.
" Cũng may hai ngày trước đã đặt gian phòng này, bằng không e là ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. "
Bạch Lộ cau mày nhìn tràng diện người người nhốn nháo bên ngoài.
Mộc Tịch Bắc một mặt đi theo tiểu nhị dẫn đường, nhấc váy đi lên lầu hai, một mặt gật gật đầu cười nói:
" Người càng nhiều mới càng tốt chứ sao."
Bạch Lộ có vẻ cũng rất tán đồng, nên cũng không mở miệng nữa.
Phòng của Mộc Tịch Bắc ở lầu hai, là một gian phòng có góc độ vô cùng tốt, không chỉ có ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, mà cửa sổ còn đối diện với đại lộ Nam Thành môn, chỉ cần đứng ở bên cửa sổ, liền có thể thu hết toàn bộ tình hình bên dưới vào mắt.
Trên mặt bàn ngâm một bình trà, còn bốc hơi nóng, trà trong ấm Thanh Hoa tản ra hương trà nhàn nhạt, rất là dễ ngửi, Mộc Tịch Bắc đứng dậy lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía cửa thành đang mở rộng.
Kỳ thật, cuộc chiến lần này giữa Tây La cùng Đồng La Quốc cũng không đến mức gây nên oanh động lớn như vậy, tính tổng chỉ có hơn bốn mươi vạn người tham gia chiến tranh, làm sao lại khiến tất cả dân chúng Đế đô đều dừng chân đón chào chứ? Cái này nói cho cùng, ngoại trừ có công lao của Ân Cửu Dạ, còn có công lao của một người không thể bỏ qua, người này chính là Mộc Chính Đức.
Hai năm này thu hoạch của Tây La cũng không khá lắm, khắp nơi lại thiên tai rất nhiều, cho nên cuộc sống của dân chúng cũng không tốt hơn trước, những lúc như thế này, sợ nhất chính là chiến tranh, ý nghĩa của chiến tranh như thế nào? Chiến tranh mang ý nghĩa dân chúng lầm than, mang ý nghĩa dân chúng vốn đang nghèo đói còn phải chia đi một bộ phận lương thực, còn mang ý nghĩa có người phải đi sung quân làm tráng đinh.
Nhưng những thứ này, dân chúng vẫn chưa sợ nhất, thứ bọn họ sợ nhất lại là quân đội thiết kỵ của quốc gia mình đối với mình, sợ những binh sĩ tay cầm lưỡi đao ở thời điểm đối mặt với quân địch thì vô năng, đối với bách tính của mình lại đốt giết cướp đoạt, càng sợ sau khi đã miễn cưỡng sống tạm rồi giao nạp lương thực, còn phải bị cướp bóc lần nữa, sợ thiết kỵ cuối cùng rồi sẽ đạp phá nhà của bọn họ.
Mà lần này Ân Cửu Dạ lại phá lệ chú trọng những điều đó, tại thời điểm đại quân hồi triều không đi từ biên giới Tây La và Đồng La trở lại đế đô, mà là đi vòng qua không ít vùng đất gặp nạn, có vùng đất hoang cằn cỗi không một ngọn cỏ, có vùng núi dốc đứng khó đi, còn có khu dịch bệnh vùng lũ lụt thú dữ rồi khu phòng dịch tránh dịch bệnh.
Đại quân mà Ân Cửu Dạ dẫn đầu bị chia làm vài luồng, từ những thủ hạ mặt quỷ của hắn chia nhau dẫn đội, lần lượt đi qua những khu vực thảm trọng này, trị quân nghiêm minh, không chỉ không cầm một đồng một hào của bách tính, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, mà còn dẫn đầu tướng sĩ lao động vất vả trợ giúp dân chúng, trùng kiến gia viên.
Nên lúc này, lộ trình mới trì hoãn lâu như vậy, mà trong khi đó Mộc Chính Đức không chỉ đơn giản hợp tác cùng với thủ hạ của Ân Cửu Dạ, mà là hạ lệnh cho thủ hạ của mình tích cực phối hợp toàn diện, không được làm khó dễ bọn họ, vì dù sao đây cũng là một chuyện đoạt thanh danh, mà bản thân Mộc Chính Đức lại còn cho nhân mã của Ân Cửu Dạ được thuận tiện lớn nhất trên mọi phương diện, thậm chí là âm thầm tận lực trợ giúp Ân Cửu Dạ kiến tạo thanh danh.
Cho nên, hơn hai tháng Mộc Tịch Bắc ở phủ Lục hoàng tử, Ân Cửu Dạ cũng không phải nhàn rỗi vô sự, mà là một tay thao túng mấy thủ hạ, tính toán lộ tuyến cùng hành trình, thậm chí có khi xảy ra chuyện đột nhiên, sẽ còn đi suốt đêm, đến khi sự tình đã được giải quyết, mới quay trở về, quanh đi quẩn lại như vậy, thẳng đến hai tháng sau đó mấy đội ngũ mới một lần nữa tụ tập ở ngoài đế đô.
Cũng chính vì vậy, Đế đô mới có tràng diện như ngày hôm nay, đây là lòng người hướng đến thắng lợi, mà không chỉ là quan hệ ngoại giao với Đồng La thắng lợi, cho dù trong lúc đó An Nguyệt Hằng mấy lần nhúng tay mưu đồ phá hư thanh danh của Ân Cửu Dạ, nhưng cuối cùng lại bởi vì nhóm người mặt quỷ âm thầm nghiêm mật giám thị, nên kế hoạch lần lượt hóa thành bọt biển.
Cho nên, đây là một sự thắng lợi chưa từng có, Mộc Tịch Bắc biết, từ lúc hắn trở về, ở trong lòng của dân chúng Tây La, vô luận là đương kim Hoàng đế hay là An Nguyệt Hằng, e rằng đều phải tránh lui ba thước, đương nhiên, nhắc tới tiền chẩn tai là từ chỗ nào đến, đương nhiên là hai người Ngũ gia lần trước ra sức cắt thịt bỏ ra.
Ngũ gia khi không cống hiến không ít thứ, lại thành toàn thanh danh cho Ân Cửu Dạ và Mộc Chính Đức, làm sính lễ cho bọn họ, không thiếu được sẽ bị nội thương một thời gian.
Mộc Tịch Bắc thu hồi suy nghĩ, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở phía dưới, không khỏi híp hai mắt lại, nhẹ giọng nói:
" Mộc Tịch Hàm. Thật đúng là âm hồn không tan."
Mộc Tịch Hàm mặc một thân váy dài mạt ngực màu xanh nhạt, trước ngực xuyên chỉ bạc, đan chéo thành vạn đóa hoa đèn lồng, thanh lịch nhưng cũng xinh đẹp, phía sau đi theo hai nha hoàn y phục phấn hồng, ngược lại cũng đều xinh đẹp trong veo như nước.
Thanh Từ nhìn theo ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, tự nhiên cũng thấy được Mộc Tịch Hàm ăn mặc tỉ mỉ, không khỏi bĩu môi, tiểu thư niệm tình chiếm dụng thân thể Mộc Tịch Bắc, nhân tiện cũng nghĩ đến vị tỷ tỷ Mộc Tịch Hàm này, thế nhưng người này sao lại không biết thời thế như vậy, nhất định cứ phải đoạt nam nhân với tiểu thư.
Tiếng thiết kỵ vang lên, Ân Cửu Dạ một thân trang phục màu tím thêu cự mãng cưỡi một con ngựa đỏ thẫm dẫn đầu đi đến, ánh nắng hắt vào trên người nam tử, giống như chiến thần khoác ánh nắng, nhìn xuống thiên hạ thương sinh, hai con ngươi đen nhánh yên lặng, tựa như nước đọng vạn năm, kích không dậy nổi một tia gợn sóng, lông mày cau lại tỏ rõ tính tình nam nhân này dường như rất khó gần, môi mỏng khẽ mím càng lộ rõ sự lãnh khốc cùng bạc tình trong lòng nam nhân này.
Phía sau nam tử đi theo không ít tướng lĩnh cưỡi ngựa, có uy phong lẫm liệt, có uy vũ mạnh mẽ, có văn nhược tinh tế, tuy nhiên trên mặt lại đều mang theo tươi cười tự hào ấm áp.
" Lục hoàng tử! Lục hoàng tử! Lục hoàng tử! "
Nhóm dân chúng sau một lát sợ sệt, liền bắt đầu vung tay hô to, người người cùng nhau ca tụng Ân Cửu Dạ, tự giác hò hét.
Khóe môi Mộc Tịch Bắc thản nhiên giương lên, ánh mắt quyến luyến mà ôn nhu dừng ở trên người nam tử kia, cho dù một trận có nhiều nguy hiểm, nhưng cuối cùng lại thắng lợi vẻ vang.
Mộc Tịch Hàm từ đầu đến cuối cũng nhìn chăm chú lên nam tử tựa như thiên thần kia, cặp mắt giống như vực sâu ấy sâu không thấy đáy, trong vô hình lại như vòng xoáy luôn hấp dẫn nàng đi vào.
Một đôi mắt của Mộc Tịch Hàm dính chặt ở trên người Ân Cửu Dạ, nhìn hắn trong lúc giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra khí độ cao quý, Mộc Tịch Hàm rõ ràng cảm nhận được trái tim của mình đang kịch liệt nhảy lên.
Ân Cửu Dạ tựa hồ đã nhận ra ánh mắt ôn nhu của Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy trong đám người chỉ có ánh mắt ấy là thuộc về hắn, tâm ý tương thông ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử ở trên Bích Thủy Các, một thân váy dài mạt ngực màu vàng nhạt, áo khoác tơ vàng một tầng quấn quanh sa mỏng, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ấm áp, lẳng lặng nhìn hắn.
Khóe miệng Ân Cửu Dạ không tự chủ được lộ ra một nụ cười tươi, trong mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, không ít nữ tử ở trong nháy mắt đều cảm thấy trái tim mình giống như ngừng đập, sau đó hận không thể vì yêu tinh tuyệt sắc chưa từng gặp này mà đi chết.
Người sâu sắc cũng đã nhìn theo ánh mắt Ân Cửu Dạ, phát giác nơi đó vậy mà có một nữ tử mềm mại mặt mày mỉm cười đang đứng, khiến cho người ta chỉ hận không thể nhanh nhanh giấu nàng đi, cho nàng mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ này.
Mộc Tịch Hàm tự nhiên cũng phát hiện loại tình cảm vi diệu ngoại nhân khó mà dung nhập giữa hai người này, hai tay nắm thật chặt nắm đấm, thì ra trước kia Mộc Tịch Bắc chính là đang gạt nàng, còn nói cái gì không yêu hắn, nhưng giữa hai người rõ ràng chính là tình yêu ngọt ngào, thật sự là đáng hận!
Mộc Tịch Bắc một đường nhìn theo nam nhân suất lĩnh bộ hạ đến lúc mất hút khỏi tầm mắt, lúc này mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn lại, phát hiện Mộc Tịch Hàm đã không ở đó nữa, cũng không biết đi đâu rồi.
" Tiểu thư, không đi phủ Lục hoàng tử sao?"
Thanh Từ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc lại bất đắc dĩ mở miệng nói:
" Không đi, bây giờ hắn khải hoàn hồi triều, tự nhiên đã ngăn chặn một đầu An Nguyệt Hằng, sợ là không ít người sẽ đến đây thăm dò lấy lòng, bận bịu túi bụi. Hơn nữa đoạn đường này không thiếu được phải màn trời chiếu đất, cho nên để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt một chút."
Mà ở trong góc một gian trà lâu, giờ phút này bầu không khí lại chìm sâu trong sự quỷ dị lẫn áp lực.
An Nguyệt Hằng ngồi trước một cái bàn bất động thanh sắc, trên mặt bàn bày một bộ trà cụ tử sa thượng hạng, đầy đủ mọi thứ, hai bàn còn lại chính là gia chủ Ngũ gia cùng gia chủ Tề gia, còn Tề Tam công tử Tề Tuấn thì lại đứng ở sau lưng của gia chủ Tề gia.
An Nguyệt Hằng duỗi ra một đôi tay có mấy vết chai, khí tức yên tĩnh, không nói một lời, hết sức chăm chú pha chế nước trà, sau khi thuần thục trần lá trà qua nước sôi, rồi rót một ít vào trong ấm, khử hơi lạnh, sau đó dốc ra, sau đó khuấy trà, sau đó lại dùng nước lạnh tẩy qua hai ấm, lưu giữ hương trà.
Ba người khác ở trong phòng mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng ai cũng không dám mở miệng thúc giục.
Sau khi một loạt động tác mây bay nước chảy kết thúc, An Nguyệt Hằng liên tiếp rót ra ba chén trà, một chén đầu tiên đẩy tới trước mặt gia chủ Tề gia, còn một chén thì đẩy tới trước mặt gia chủ Ngũ gia, nước trà sáng ngời trong suốt, tinh hoa bồng bềnh mặt chén, hơi nóng trong chén Bích Vân lượn lờ bay lên, thổi cũng thổi không tan. An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng mở miệng nói:
" Hai vị nếm thử trà này xem hương vị như thế nào?"
Gia chủ Tề gia xuất thân võ tướng, nay lại là tướng môn thế gia, cho nên cũng không hiểu gì về đạo pha trà, chỉ thổi thổi nước trà, sau đó uống vào hơn phân nửa, mở miệng nói:
" Vương gia, Lục hoàng tử cùng lão hồ ly Mộc Chính Đức cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, nhưng là thắng một đại cục, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ là tình thế không ổn a!"
An Nguyệt Hằng không có trả lời, chỉ tiếp tục mở miệng hỏi gia chủ Ngũ gia:
" Ngũ quốc công cảm thấy trà này như thế nào?"
Gia chủ Ngũ gia cau mày mở miệng nói:
" Kỹ thuật pha trà của Vương gia quả nhiên không phải thường nhân có thể so sánh, trà này hương vị thuần chính, vừa vào miệng chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm ngát."
An Nguyệt Hằng nhẹ gật đầu, rốt cục đi vào chính đề:
" Lần này Lục hoàng tử đắc thắng trở về, không biết hai vị có ý kiến gì không?"
Lúc này Gia chủ Tề gia mở miệng nói:
" Tự nhiên là phải ngăn cản, trước đó danh vọng của Lục hoàng tử cũng đã không tệ, bây giờ lại liên thủ với lão hồ ly Mộc Chính Đức, tình huống thật sự là không ổn a."
An Nguyệt Hằng không có mở miệng, gia chủ Ngũ gia cũng cân nhắc nói:
" Xác thực như thế, lần này cùng Đồng La Quốc thiết kế âm mưu không ngờ tới cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, không chỉ không thu hoạch được lợi ích gì, mà còn tổn binh hao tướng, Vương gia, thứ ta nói thẳng, năm nay tình huống thật sự là không lạc quan."
An Nguyệt Hằng chỉ nhìn tinh hoa nổi lên trên chén trà, như trước trầm mặc không có mở miệng, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, hơi thở ôn nhuận, khiến cho người ta nhìn không thấu.
Ánh mắt gia chủ Tề gia lộ ra một tia than thở nói:
" Lục hoàng tử này quả thật là có tài Tướng soái, đương kim Thánh thượng có nhiều nhi tử như vậy cũng đều là giá áo túi cơm, lần này giằng co với Đồng La, thật sự là thắng đẹp."
Gia chủ Ngũ gia cũng mở miệng nói:
" Hắn là thắng đẹp, nhưng chúng ta lại thua thảm rồi, năm nay Ngũ gia ta vừa mới xuất ra vô số lương thực cùng tiền bạc, thật sự là làm cho ta cực kì đau lòng, kế sách hiện giờ, chỉ có suy nghĩ thật kỹ cách đối phó, nếu không, nếu tiếp tục bị nhất mạch Mộc Chính Đức liên thủ với Lục hoàng tử chèn ép, e rằng chúng ta cũng sẽ ăn không tiêu."
Gia chủ Tề gia nhìn An Nguyệt Hằng, không tiếp tục mở miệng nữa, tình hình trong lúc nhất thời yên lặng xuống.
An Nguyệt Hằng đang suy nghĩ, ván cờ này phải hạ như thế nào, cũng đang suy tư, một bước lần này rốt cuộc phải đi như thế nào.
Nhớ lại Mộc Tịch Bắc nói tới lâm trận phản chiến, An Nguyệt Hằng sâu sắc cảm nhận được thật sự là không thể tin, trước bất luận trong đầu của con hồ ly Mộc Chính Đức đang nghĩ những thứ gì, chỉ riêng nữ nhân Mộc Tịch Bắc đã cảm thấy khó đối phó rồi, huống hồ, hắn còn nghe nói quan hệ của Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử cũng vô cùng tốt, thật sự là không đủ để tín nhiệm.
Hương trà nhàn nhạt khuếch tán trong phòng, có vẻ phá lệ yên tĩnh, An Nguyệt Hằng rốt cục mở miệng:
" Quan hệ giữa Hoàng tộc và Tướng phủ có kiên cố không?"
Gia chủ Ngũ gia và gia chủ Tề gia liếc nhau, liền hiểu rõ ra, bây giờ Tướng phủ cùng Hoàng tộc thắt thành một cỗ dây thừng, cho nên khó có thể đối phó, nhưng nếu quan hệ giữa hai bên tan rã, bọn hắn liền có thể ngư ông đắc lợi.
" Ý của Vương gia là? "
Gia chủ Ngũ gia thử thăm dò mở miệng.
" Mối ràng buộc của Hoàng tộc và Tướng phủ là cái gì? "
An Nguyệt Hằng hỏi ngược lại.
" Ràng buộc lớn nhất hẳn là lợi ích giống nhau, tiếp theo chính là Ninh tần trong cung. "
Gia chủ Tề gia trầm giọng mở miệng nói.
An Nguyệt Hằng lắc đầu, Tề Tuấn đứng ở sau lưng gia chủ Tề gia hai mắt âm trầm, mở miệng cười nói:
" Là Ngũ tiểu thư Tướng phủ."
An Nguyệt Hằng tán thưởng gật gật đầu, Tề Tuấn tiếp tục nói:
" Ngũ tiểu thư Tướng phủ kia không chỉ phá lệ được Mộc Chính Đức yêu thích, còn cùng Lục hoàng tử lưỡng tình tương duyệt, ta từng tận mắt nhìn thấy Lục hoàng tử từ sau khi trở về từ cõi chết liền trầm mặc ít nói, từng cười vì người vung tiền như rác, cho nên nghĩ lại, Mộc Chính Đức sợ là muốn đẩy nữ nhi mình thượng vị, ngồi lên vị trí tôn quý nhất kia."
Bàn tay đang cầm chén trà của An Nguyệt Hằng lúc nghe được câu lưỡng tình tương duyệt không khỏi hơi nắm chặt, cũng không biết như thế nào mà trong lòng lại có chút không thoải mái, tuy nhiên cuối cùng An Nguyệt Hằng quy tội cho ánh mắt nhìn người của Mộc Tịch Bắc, nếu nàng thật sự cùng Ân Cửu Dạ lưỡng tình tương duyệt, chẳng phải liền đại biểu dưới cái nhìn của nàng, mình là không thể nào vấn đỉnh đế vị? Cho nên An Nguyệt Hằng đem sự khó chịu trong lòng quy tội cho loại phủ định này.
Gia chủ Ngũ gia tiếp tục mở miệng nói:
" Cho nên... Nếu muốn tan rã quan hệ của Tướng phủ cùng Hoàng tộc, như vậy Ngũ tiểu thư này chính là mấu chốt."
Gia chủ Tề gia nói tiếp:
" Chỉ cần nàng ta chết đi, mộng đẹp của Mộc Chính Đức liền vỡ vụn, thiếu đi sự ràng buộc với Lục hoàng tử, quan hệ giữa ông ta cùng Hoàng tộc sợ là sẽ không còn kiên cố như vậy nữa."
Gia chủ Ngũ gia gật gật đầu:
" Nhưng Tướng phủ còn có những nữ nhi khác, thiếu một đứa, Mộc Chính Đức sẽ không đẩy lên một đứa khác chứ?"
Gia chủ Tề gia tựa hồ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, An Nguyệt Hằng lại mở miệng tiếp:
" Sẽ không, Mộc Chính Đức cũng không phải đồ ngốc, nếu như đẩy lên một phế vật, không có mấy ngày sợ là liền bị người đuổi xuống đài, sẽ chỉ trở thành trói buộc của Tướng phủ."
Gia chủ Tề gia lúc này mới hơi yên tâm, tiếp tục nói:
"Một khi đã như vậy, chuyện này liền giao cho Tề gia ta đi, không tới mấy ngày nữa cuộc đi săn mùa thu sẽ đến, nhiều người phức tạp, thích hợp động thủ nhất, ở chỗ này trừ bỏ nàng ta đi."
An Nguyệt Hằng giống như không nghe được chỉ cẩn thận nghiên cứu chén trà trong tay, nhưng trong lòng thì lại đang suy nghĩ, nếu như Tề gia thật sự có thể trừ bỏ Mộc Tịch Bắc, nhưng thật ra là tình hình tốt nhất, bởi vì hắn luôn cảm thấy, phía sau tất cả mọi chuyện này đều không thể thiếu sự tham dự của nữ tử kia, còn nếu như Tề gia không giết chết được nàng, hắn ngược lại có thể tiếp tục cùng nàng nghiêm túc thương thảo chuyện phản chiến sau này.
Mấy người tựa hồ cứ như vậy quyết định chuyện này, lại tự mình phân tích một chút thế cục lúc này, liền nhao nhao rời đi.
An Nguyệt Hằng nâng lên con ngươi, mở miệng nhẹ giọng nói:
" Mộc Tịch Bắc..."
Mà bên kia, lúc Mộc Tịch Hàm nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ở trên lầu các, lại không trực tiếp dẹp đường hồi phủ, mà là đi đến trước cửa phủ Lục hoàng tử đứng ở cách đó không xa chờ Ân Cửu Dạ trở về.
Cứ việc đang là ngày thu, tới gần giữa trưa vẫn còn có chút độc, nhưng Mộc Tịch Hàm vẫn không có một tia mệt mỏi đứng ở phía sau một bức tường, đúng lúc có thể trông thấy đại môn khi phái nguy nga của phủ Lục hoàng tử, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Hai nha hoàn tâm phúc Hỉ Nhi cùng Bích Nhi của Mộc Tịch Hàm, cũng có chút không chịu đựng nổi, Hỉ Nhi giương mắt nhìn bóng lưng Mộc Tịch Hàm, không khỏi buồn bực chủ tử nhà mình đây là thế nào, làm sao lại ngang nhiên chạy đến trước cửa phủ Lục hoàng tử, cứ việc chỗ này còn tính là bí ẩn, nhưng nếu như bị người biết, không thiếu được sẽ nói ra nhàn thoại, nếu như truyền đến trong tai Tướng gia cùng Thái phi coi như không tốt.
Ân Cửu Dạ đầu tiên là tiến cung một chuyến, Hoàng đế rất tán thưởng hắn, ngợi khen một phen, lại mưu toan muốn đoạt lại binh quyền trong tay Ân Cửu Dạ, đáng tiếc Ân Cửu Dạ làm sao sẽ trả lại đồ vật đã đến tay, liền cùng Hoàng đế đánh Thái Cực, khiến cho Hoàng đế không có cách nào, đành phải tạm thời như thế.
Một cỗ kiệu quan màu xanh ngọc dừng ở trước cửa Tướng phủ, gã sai vặt rất nhanh liền nhấc lên màn kiệu, rơi xuống đất trước tiên chính là một đôi giày da dê màu trắng, phía trên thêu kim sắc tường vân, phân biệt mang theo bạch ngọc, trái tim Mộc Tịch Hàm căng thẳng, không đợi cả người Ân Cửu Dạ ra ngoài, liền đi tới.
" Lục hoàng tử, xin dừng bước. "
Mộc Tịch Hàm hiếm khi có chút dồn dập, Hỉ nhi và Bích Nhi phía sau cũng chỉ đành chạy chậm theo đến.
Ân Cửu Dạ vốn đã nhận ra nơi đó có người, nghĩ rằng là Mộc Tịch Bắc muốn cho hắn một kinh hỉ, ai ngờ đến lại là một nữ nhân khác, sắc mặt không khỏi trầm mấy phần.
Quay sang, lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, tựa hồ chưa từng quen biết, dứt khoát không có mở miệng.
Trái tim Mộc Tịch Hàm đập bịch bịch không ngừng, cuối cùng mở miệng nói:
" Lục hoàng tử, ta có lời muốn nói với ngài. "
Lông mày Ân Cửu Dạ cau lại, dường như cực kì không thích có người ở đây gọi lại mình, tựa như làm trì hoãn cước bộ của hắn, không khỏi mở miệng nói với hộ vệ thủ vệ:
" Đuổi ra đi."
Vừa dứt lời, Ân Cửu Dạ lại nhấc chân rời đi, keo kiệt ngay cả một cái ngoái nhìn cũng không nguyện ý cho Mộc Tịch Hàm.
Mộc Tịch Hàm chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, hắn thậm chí ngay cả mình là ai cũng không muốn biết, không chỉ có như thế, còn lạnh lùng như vậy đuổi nàng đi, rõ ràng lúc hắn ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc ôn nhu như vậy, nàng nhớ rõ, khi đó bên trong tròng mắt của hắn tràn đầy cưng chiều tựa như có thể chảy ra nước.
Hai tên hộ vệ thủ vệ đang muốn kéo Mộc Tịch Hàm đi, Hỉ nhi và Bích Nhi đang rất lo lắng, Mộc Tịch Hàm rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn nam tử đã đạp lên bậc thang mở miệng nói:
" Mộc Tịch Bắc nàng ta căn bản không yêu ngài."
Bước chân của nam tử đột nhiên dừng lại, trong mắt mang theo sát ý ngoái đầu nhìn về phía Mộc Tịch Hàm, thanh âm âm lãnh mở miệng nói:
" Ngươi nói cái gì?"
Trong lòng Mộc Tịch Hàm có chút khiếp đảm, nhưng vẫn cắn răng mở miệng nói:
" Mộc Tịch Bắc nàng ta căn bản không yêu ngài, nàng ta đã từng chính miệng nói với ta nàng không yêu ngài, nàng muốn chẳng qua là quyền lực, chẳng qua là thiên hạ này, mà ngài chẳng qua là công cụ nàng có thể lợi dụng!"
Ân Cửu Dạ sải bước đi xuống dưới, quanh thân mang theo hơi thở khiến người ta áp lực, trong hai mắt tối đen ẩn chứa huyết quang, Mộc Tịch Hàm hoảng sợ há to miệng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Còn chưa kịp phản ứng lại, đại thủ của Ân Cửu Dạ đã bóp cổ Mộc Tịch Hàm sinh sinh nhấc người lên, đôi môi mím chặt tỏ rõ nam nhân này không vui, sắc mặt Mộc Tịch Hàm chỉ mới hít thở mấy hơi thì đã đỏ lên, sâu sắc cảm nhận được hô hấp khó khăn, nhưng điều làm cho nàng đau lòng nhất lại là cặp mắt lạnh lẽo tựa băng tuyết ấy của nam nhân, có thể so với ngày đông giá rét, làm nước mắt nàng chảy xuống không ngừng, nàng biết, hắn một chút cũng không yêu nàng, thậm chí ngay cả nàng là ai cũng không muốn biết, nàng chẳng qua chỉ nói một câu Mộc Tịch Bắc đang lợi dụng hắn, hắn lại thậm chí muốn giết nàng!
" Ngươi... Ngươi mau buông tay. Tiểu thư của chúng ta. Tiểu thư của chúng ta chính là Tứ tiểu thư phủ Thừa Tướng... "
Bích Nhi có chút bối rối mở miệng, tựa hồ đã quên đi thân phận của Ân Cửu Dạ là Lục hoàng tử.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ rất khó coi, có điều sau khi nghe thấy lời nói của Bích Nhi vẫn buông lỏng tay ra, hắn điều tra tư liệu của Mộc Tịch Bắc, Tứ tỷ này tựa hồ đã từng cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, hắn sợ hắn tùy tiện giết nàng ta, nàng sẽ tức giận với hắn.
Mộc Tịch Hàm chật vật ngã xuống đất, tình yêu tràn đầy bỗng chốc hóa thành một chậu nước lạnh, nàng rốt cục đạt được cái nhìn chăm chú của nam tử này, thế nhưng lại là loại ánh mắt như muốn giết chết cho thống khoái.
Kịch liệt ho khan vài tiếng, sắc mặt của Mộc Tịch Hàm đỏ lên, Ân Cửu Dạ từ trên cao nhìn xuống nữ tử chật vật trước mặt này, tràn ngập chán ghét, cầm ra cái khăn xoa xoa tay, dường như còn ngại không đủ, lại trực tiếp ném cái khăn mới tinh ấy xuống đất, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Nước mắt Mộc Tịch Hàm mãnh liệt chảy xuống tựa như đê vỡ, căn bản ngăn không được, hắn cứ như vậy chán ghét nàng sao? Ha ha... Vì sao, vì sao, mọi chuyện rốt cuộc là vì cái gì?
" Ân Cửu Sanh... Ta yêu chàng. Ta yêu chàng..."
Mộc Tịch Hàm cầu xin mở miệng hét to, chỉ mong nam tử kia liếc mắt nhìn nàng dù chỉ một lần thì cũng đã mãn nguyện rồi.
Đáng tiếc, Ân Cửu Dạ nghe thấy lời của nàng không chỉ không quay đầu lại, mà ngay cả bước chân đều không dừng lại một chút, tựa như gió đã trực tiếp thổi bay lời của Mộc Tịch Hàm đi, không lưu lại một chút vết tích vậy.
Đại môn phủ Lục hoàng tử đóng chặt lại, hai tên hộ vệ bị điểm tên trước đó, lúc này liền biết mình dường như đã làm chủ tử nổi giận, lập tức tiến lên muốn ném Mộc Tịch Hàm ra ngoài, không thể để cho nàng ta ở trước cửa phủ Lục hoàng tử nữa, nếu không bị liên lụy sẽ cực kì không tốt, mà quan trọng hơn là vừa rồi chủ tử rõ ràng đã tức giận, nếu như làm cho chủ tử không vui, bọn hắn sợ là không chịu nổi tội danh này.
" Các ngươi mau buông tiểu thư nhà ta ra, mau buông ra..."
Bích Nhi tận tâm tận lực bảo hộ, nhưng Hỉ nhi lại tựa như không muốn ra sức.
Đáng tiếc chung quy là nữ tử gầy yếu hơn, Mộc Tịch Hàm vẫn ở dưới sự vây xem của mọi người bị hai tên hộ vệ kéo đi rồi ném tới đường phố cách đó không xa, hai mắt trống rỗng, cả người không ầm ỹ không náo loạn, chỉ im lặng, tựa như không có sức sống, dù cho bị người xung quanh chỉ trỏ, nhưng nàng ta cũng không phản ứng chút nào.
Sau khi Ân Cửu Dạ đi vào trong phủ, lại nhớ tới lời nói của Mộc Tịch Hàm, lửa giận trong lòng không có cách nào lắng lại, đổi thân y phục, liền đi thẳng tới Tướng phủ.
Trong Minh Châu viện, Mộc Tịch Bắc vẫn đang thêu bộ y phục chưa hoàn thành kia, lại đột nhiên cảm nhận được một cơn gió xẹt qua, cả người đã rơi vào trong một lồng ngực quen thuộc.
Mộc Tịch Bắc bị đặt ở trên đùi Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ ôm chặt eo nhỏ của Mộc Tịch Bắc, càng ôm càng siết chặt.
" Đây là làm sao vậy, sao lại không nghỉ ngơi đã chạy đến đây rồi. "
Mộc Tịch Bắc quay sang nhìn nam tử có chút chịu tổn thương kia.
Thanh âm của Ân Cửu Dạ khàn khàn mở miệng nói:
" Sao lại không đi tìm ta."
Mộc Tịch Bắc cười nói:
" Không phải sợ chàng mệt mỏi, muốn để cho chàng nghỉ ngơi thật tốt sao."
Ân Cửu Dạ dường như cũng không hài lòng lý do này lắm, đứng dậy đem Mộc Tịch Bắc đặt ở trên mặt bàn, nụ hôn giống như mưa rền gió dữ lập tức rơi xuống, có chút thô lỗ lại mang theo chiếm hữu cùng cướp đoạt.
Mộc Tịch Bắc mặc dù có chút ăn đau, lại phát giác nam tử tựa hồ có chút không đúng, liền ôn nhu đáp lại, chủ động hôn lên môi nam tử, nụ hôn này, nhu hòa mà triền miên, đều bị nam nhân nuốt vào trong bụng.
Triền miên hồi lâu, Mộc Tịch Bắc rốt cục có thể thở dốc, một mặt thở mạnh, một mặt mở miệng nói:
" Ân Cửu Dạ, chàng làm sao vậy?"
Ân Cửu Dạ nhìn cổ áo nữ tử đã bị cởi ra, mắt sắc có chút ám trầm, đầu tựa vào cần cổ nữ tử nhưng không có mở miệng, cho dù là công cụ hắn cũng muốn một mực ở bên cạnh nàng, cũng sẽ không để nàng rời khỏi hắn.
Mộc Tịch Bắc dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng nam tử, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, mở miệng nói:
" Ân Cửu Dạ, ta yêu chàng."
Thân thể Ân Cửu Dạ cứng đờ, lại nghe được Mộc Tịch Bắc mở miệng nói tiếp:
" Ân Cửu Dạ, ta yêu chàng, chàng phải tin tưởng ta."
Ân Cửu Dạ ngẩng đầu nhìn thẳng hai con ngươi của Mộc Tịch Bắc, trong mắt kia tràn đầy đều là đau lòng cùng bướng bỉnh, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hôn đôi mắt nữ tử một cái, cả người đột nhiên liền bình tĩnh lại, nhu thuận như một đứa bé.
Đẩy ra nam tử trên người, Mộc Tịch Bắc tìm lại y phục bị đẩy rớt xuống mặt đất, nhặt lên, ngồi ở một bên tiếp tục thêu.
Ân Cửu Dạ cũng không ầm ĩ nữa, chỉ an tĩnh ngồi ở bên cạnh nữ tử, lẳng lặng nhìn sườn mặt của nữ tử.
Đợi đến buổi tối, sắc trời đã tối đen, bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi ào ào, đúng là trời bắt đầu mưa to, tiếng mưa rơi không ngừng, giống như sông lớn lao nhanh, mang theo vài phần bàng bạc cùng bi tráng.
Đang chuẩn bị đi ngủ sớm, Thanh Từ lại đột nhiên đến gõ cửa:
" Tiểu thư."
Mộc Tịch Bắc nhìn nam tử ngồi thẳng tắp ở bên cạnh một chút, quyết định không nhìn sự không vui của hắn, mở miệng nói:
" Vào đi."
Thanh Từ mang theo cả người hàn khí đi đến, mở miệng nói:
" Tiểu thư, Chức Cẩm có động tĩnh, nàng ta đang chuẩn bị đi đến tòa tiểu hoa viên ít có người lui tới ở phía đối diện với Minh Châu viện, chuẩn bị gặp riêng hộ vệ kia."
Mộc Tịch Bắc biết, Chức Cẩm những ngày này vẫn không có động tác là sợ bị người phát hiện, cho nên mới chọn lúc trời mưa to như thế này ra ngoài gặp nhau, nhưng cũng không sợ bị sét đánh chết, Chức Cẩm nhất định cho rằng không có người nào sẽ đi ra ngoài lúc trời đang mưa to, không dễ bị phát hiện, cho nên mới sẽ chọn thời điểm như thế này.
Choàng kiện áo khoác, Mộc Tịch Bắc đang tính đi đến toà tiểu hoa viên kia.
Ân Cửu Dạ liền đến lấy cây dù trong tay Thanh Từ, yên lặng đi ở sau lưng nữ tử, Mộc Tịch Bắc nở nụ cười nhàn nhạt, chân thực lại tốt đẹp, tay nhỏ nắm lấy đại thủ của nam tử.
Vừa đẩy cửa ra liền cảm thấy bên ngoài cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã, nước trên mặt đất bắn tung tóe lên giày của hai người, nhưng hai người lại tay nắm tay rúc vào nhau đi về phía trước.
Thanh Từ đứng ở hành lang nhìn xuống bóng lưng hai người ở trong cơn mưa, đột nhiên cảm thấy rất tốt.
Đi đến tiểu hoa viên người ở thưa thớt, hai người ẩn thân ở sau một ngọn núi giả, vừa đứng vững không bao lâu, Chức Cẩm liền hoang mang rối loạn cầm theo cây dù hoa chạy tới.
Mà một người nam tử cũng hai tay trùm kiện y phục lên trên đầu che mưa gió, không biết từ chỗ nào xông ra.
Tiếng mưa rơi rất lớn, nghe được lời nói có chút khó khăn, tuy nhiên cũng may cách rất gần, hơn nữa nhìn khẩu hình, cơ bản cũng có thể phán đoán ra.
" Chức Cẩm, nàng làm ta nhớ muốn chết rồi. "
Nam tử kia cũng bất kể mưa gió, một tay ôm Chức Cẩm vào trong ngực, liền muốn bắt đầu thân mật.
Chức Cẩm đẩy hắn ra:
" Tử Dạng, từ từ, đừng làm loạn, chỉ cần ta làm thành chuyện này, thì có thể được ban cho chàng rồi."
Nam tử kia sau khi nghe xong ngược lại cũng buông ra, nheo con mắt mở miệng nói:
" Chuyện gì? Chủ tử nàng thật sự đáp ứng rồi?"
" Không phải chủ tử của ta, là Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư nói chỉ cần ta giúp nàng ta làm thành chuyện này, nàng ta sẽ đi nói với Lão thái phi, để bà ấy gả ta cho chàng, chàng cũng biết, bây giờ Tứ tiểu thư chính là tâm phúc trước mặt Lão thái phi, lời nói ra tự nhiên có phân lượng nhiều. "
Chức Cẩm mang theo vài phần hưng phấn.
" Nhưng mà, nàng có chắc Tứ tiểu thư này tin được không? Nàng ta sẽ không đem chuyện của chúng ta nói với người ta chứ? "
Nam tử kia có chút thận trọng mở miệng nói.
Mưa dần dần nhỏ xuống, có chút muốn dừng lại, cuồng phong trong nháy mắt tiêu tan vô tung vô ảnh, vốn tưởng rằng sẽ mưa suốt một đêm, lại đột nhiên biến thành mưa nhỏ tí tách, nhìn đến người khác ngược lại thuận tiện không ít.
" Bây giờ còn có biện pháp gì, đã bị Tứ tiểu thư phát hiện, nếu như không làm giúp nàng ta, e rằng hai chúng ta cũng sẽ bị xử tử, nếu như làm theo lời nàng ta, nói không chừng còn có thể có con đường sống."
Chức Cẩm có chút thấp thỏm mở miệng, trong lòng mình cũng đang bồn chồn không thôi.
" Nhưng việc này cuối cùng cũng sẽ cuốn theo nàng vào, một hạ nhân như nàng sợ là phải đứng ra chịu tội thay."
Tên hộ vệ kia có chút lo lắng, xem ra đối với Chức Cẩm vẫn có vài phần tình nghĩa.
Chức Cẩm đẩy nam tử bên cạnh một cái rồi nói:
" Coi như chàng có lương tâm, nhưng hiện giờ cũng không còn biện pháp gì khác, Tứ tiểu thư nói sẽ bảo đảm ta vô sự, cho nên ta cũng chỉ có thể đánh cược, chỉ có thể đánh cược lời hứa của Tứ tiểu thư."
Nam tử kia đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười rực rỡ, từ sau núi giả đi ra, đạp trên ánh đuốc sáng tối mở miệng nói:
" Ta ngược lại có cái biện pháp tốt, ngươi không cần đánh cược cũng có thể giữ được tính mệnh."
Hai người Chức Cẩm và hộ vệ kia kinh hãi, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc cùng nam nhân che dù sau lưng, lập tức cũng không để ý mặt đất chứa đầy nước mưa, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, mở miệng nói:
" Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng..."
" Mau đứng dậy đi, bên trên mặt đất đều là nước mưa, đừng để khi không lại rơi xuống mầm bệnh. "
Mộc Tịch Bắc ngữ khí ôn hòa.
Nhưng Chức Cẩm rốt cuộc là quen thuộc Mộc Tịch Bắc lại một mực dập đầu cầu xin tha thứ, nói cái gì cũng không chịu đứng lên.
Ngữ khí của Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần lãnh ý:
" Hai người yêu nhau vốn cũng không có gì sai, đều do người làm tiểu thư như ta sơ sót, mới khiến cho ngươi phải lén lút như vậy, có điều nếu ngươi đã có tình lang, tới tìm ta nói một tiếng là được, chẳng lẽ ta còn không cho phép?"
Dáng dấp của Chức Cẩm này vẫn rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, cũng không trách được muốn lợi dụng sắc đẹp của mình đi tìm chỗ dựa thoải mái hơn một chút.
" Được rồi, đứng lên đi, ta bây giờ cho các ngươi một con đường sống, bỏ lỡ cũng chỉ có thể chờ chết. "
Mộc Tịch Bắc ném xuống một câu liền xoay người rời đi.
Chức Cẩm cùng hộ vệ kia liếc nhau một cái, rồi lập tức đi theo, loại thời điểm này, còn có lựa chọn sao?
Trở lại phòng khách Minh Châu viện, Mộc Tịch Bắc ngồi ở chủ vị, Ân Cửu Dạ ngồi ở bên cạnh, Thanh Từ đóng cửa lại thật kín, rồi canh giữ ở bên ngoài.
Còn hai người Chức Cẩm và hộ vệ kia thì đầy người ướt sũng quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
Mộc Tịch Bắc chỉ bưng lấy ấm lô, cũng không mở miệng, đánh giá hộ vệ kia một phen, dáng dấp ngược lại cũng không tệ, chỉ là thiếu đi mấy phần khí khái của nam tử hán.
" Chức Cẩm, nam nhân này tên gọi là gì? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng cười, tựa hồ là nhàn thoại việc nhà.
" Hắn...Hắn gọi Ngưu Phúc Quý. "
Chức Cẩm hơi thấp thỏm mở miệng.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, đem ấm lô trong tay đặt ở trên bàn gỗ tử đàn bên cạnh, mở miệng nói:
" Ta làm chủ cho các ngươi được không?"
Chức Cẩm đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại tự mình nói tiếp:
" Lại cho ngươi thêm một bộ đồ cưới, dù sao năm đó ngươi và Hoán Sa đều cùng nhau hầu hạ ta, nhiều năm rồi, không có công lao cũng cũng có khổ lao, huống chi, bây giờ Hoán Sa đã không còn ở đây, liền cũng chỉ còn lại ngươi, ta tự nhiên không thể bạc đãi ngươi đúng không?"
Chức Cẩm run rẩy gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới thủ đoạn của Mộc Tịch Bắc, trong lòng run lên, không cần suy nghĩ nhiều, liền làm ra lựa chọn:
" Tiểu thư... Đều nhờ tiểu thư làm chủ."
Nam nhân gọi là Ngưu Phúc Quý cũng hơi giương mắt nhìn hai người ngồi ở phía trên một chút, nam tử mặc áo đen kia dọa hắn suýt nữa tiểu ra quần, càng đừng nói chi đến mở miệng nói chuyện.
" Rất tốt, ta xưa nay liền biết ngươi là người thức thời, nếu không cũng sẽ không biến mất như Hoán Sa, vẫn còn ở đây, ngươi nói phải không? "
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
Chức Cẩm mãnh mẽ gật đầu, giọt nước trên đầu rơi xuống đầy đất:
" Vâng vâng vâng. Nô tỳ nguyện đi theo tiểu thư làm tùy tùng, đến chết mới thôi."
Phấn môi của Mộc Tịch Bắc hơi giương lên, dường như rất hài lòng:
" Vậy ngươi hãy nói với ta một chút, Tứ tỷ tỷ kia của ta sai ngươi làm cái gì?"
Gánh nặng trong lòng Chức Cẩm liền được cởi bỏ, liền nói ra mọi chuyện:
" Hồi tiểu thư, Tứ tiểu thư sai nô tỳ giờ Thìn ba ngày sau đi Bách Thảo Đường mua mấy lượng Hương Gia Bì, nói là giờ đó Tình cô cô cũng sẽ đi lấy thuốc cho Lão thái phi, bảo nô tỳ nhất định phải làm cho bà ấy bắt gặp."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Hương Gia Bì?
" Ngươi có biết Mộc Tịch Hàm tại sao muốn ngươi mua Hương Gia Bì không?"
Ân Cửu Dạ đứng dậy đi hậu đường, gọi người đi điều tra xem công hiệu của loại Hương Gia Bì này là gì.
" Nô tỳ cũng không biết cái này dùng để làm gì, có điều Tứ tiểu thư còn nói, đến lúc đó xảy ra chuyện, bảo nô tỳ nói thứ này là Ngũ tiểu thư ngài sai nô tỳ mua."
Chức Cẩm thật lòng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, sau khi ngẫm nghĩ một lát lại mở miệng nói:
" Ngươi từ giờ cứ làm như thường lệ đi, chỉ là đừng đi Bách Thảo Đường, đi một chỗ xa hơn một chút mua mấy lượng Hương Gia Bì, sau đó trở về làm bộ đụng phải Tình cô cô, đem thứ này giao cho Mộc Tịch Hàm."
Chức Cẩm gật gật đầu:
" Vâng, Ngũ tiểu thư. Nô tỳ nhất định làm thỏa đáng."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không biết suy nghĩ cái gì, trầm mặc chỉ sau chốc lát, Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi tên hộ vệ gọi là Ngưu Phúc Quý:
" Ngươi gọi Ngưu Phúc Quý?"
" Vâng...Vâng... Nô tài gọi Ngưu Phúc Quý ạ. "
Hộ vệ kia mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nhìn người này một chút, cảm thấy hắn ngược lại là một người thông minh, chỉ là thiếu đi vài phần quyết đoán, thế là mở miệng nói:
"Trong phủ có nô tài lấn thiện sợ ác nào không? Tốt nhất là nô tài có chút quyền thế lại háo sắc ấy?"
Ngưu Phúc Quý sững sốt, nhìn Chức Cẩm một cái, Chức Cẩm trừng mắt liếc hắn một cái, hắn xoa xoa trán cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa, mở miệng nói:
" Có... Có. Có một người."
" Ai? "
Nhãn tình Mộc Tịch Bắc sáng lên.
Trong lòng Ngưu Phúc Quý rất rối rắm, cái này nếu mà nói ra ngoài rất có thể sẽ đắc tội với người ta, nếu sau đó quay lại trả thù hắn thì biết làm sao cho phải.
" Ngươi cứ yên tâm, ta chỉ xin hắn giúp một việc, xong việc hắn được tiền thưởng, còn phải cám ơn ngươi. "
Thân mình Mộc Tịch Bắc dường như có chút mệt mỏi, hơi ngửa ra sau, dựa lưng vào trên ghế, nhàn nhạt mở miệng.
Ân Cửu Dạ thấy vậy, quay đầu nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, không vui cau lại lông mày, con ngươi đen nhánh lại trực tiếp nhìn về phía Ngưu Phúc Quý.
Ngưu Phúc Quý run rẩy một cái, mở miệng nói:
" Là. Là Chu phó quản gia... Chu Cát Lợi. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Chu Cát Lợi? Lập tức mở miệng nói với Ngưu Phúc Quý:
" Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Ngưu Phúc Quý lại liếc nhìn Chức Cẩm một cái lúc này mới đi ra ngoài, Chức Cẩm cũng cao cấp lui ngay sau đó.
" Không sợ hắn nói ra? "
Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, ngửi ngửi hương thơm trên tóc nàng.
Mộc Tịch Bắc cười nói:
" Có chàng toạ trấn ở đây, cho hắn mười lá gan cũng không dám."
Nam tử nhẹ nhàng cắn cắn vành tai tinh xảo của nữ tử, thanh âm khàn khàn mở miệng nói:
" Bắc Bắc."
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc đỏ lên, nhẹ nhàng đáp lại:
" Ừ?"
Nam tử mở miệng lần nữa, lại hôn lên gáy ngọc tuyết trắng của Mộc Tịch Bắc, giọng nói bình tĩnh mở miệng nói:
" Khi nào thì lớn lên?"
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán... Ta vẫn phiền muộn... Bởi vì ta muốn lên bảng vé tháng. Dù là một ngày.... Ta chờ mong tháng sau được số một, nhóm thân yêu, cho ta sức mạnh của tình yêu đi ~╭(╯╰)╮
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.