Chương trước
Chương sau
Bởi vì chuyện phát sinh ở tiền viện có chút khẩn cấp nên Mộc Tịch Bắc không được phép ra khỏi sân viện của mình, cho nên liền để Thanh Từ đi tiền viện nghe ngóng một phen.
Lần này bệnh của Lão thái phi đến đột nhiên, dường như là bởi vì mùa thu khô nóng , can Dương thượng cang, dẫn đến hỏa công tâm, cho nên mới sẽ lợi hại như vậy.
( Chứng Can dương thượng cang là chỉ một loạt biểu hiện lâm sàng do âm không phối dương của tạng Can dẫn đến Can dương không tiêm tàng hoặc Can khi thăng phát thái quá, dương khí nổi lên quấy động ở trên gây nên bệnh. Chứng này phần nhiều do phòng thất nhọc mệt, thất tình nội thương và ăn uống không điều hòa là những nguyên nhân cộng đồng tác dụng gây nên.)
Thanh Từ đơn giản tìm hiểu một phen, đem tin tức nói cho Mộc Tịch Bắc nghe, Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ gật đầu, cũng không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc đứng ở phía trước cửa sổ một hồi, nhìn ánh trăng bên ngoài, dưới bầu trời đêm yên tĩnh phá lệ sáng tỏ, mơ hồ tản ra từng đợt hàn khí, tựa như một cái bàn bạch ngọc cực đại, cực kì đẹp mắt.
Không ít ngôi sao nhỏ lấp lánh vây quanh ánh trăng, chỉ có một xíu như vậy, nhưng lại vô cùng loá mắt, lấm ta lấm tấm, tạo thành dải thiên hà bát ngát mênh mông.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt tay áo, Thanh Từ từ phía sau cầm qua một cái áo choàng, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Tiểu thư, còn chép sao?"
Dưới ánh nến mờ ảo tùy tiện ném một cây bút, ở trên giấy tuyên thành nhanh chóng lan ra một vết mực, cũng không biết có thể bỏ sao chép phật kinh hay không.
" Ngày mai Mộc Chính Đức sẽ trở lại, Lão thái phi lại bị bệnh, còn chép cái gì? "
Mộc Tịch Bắc cười nhạt mở miệng.
Thanh Từ gật gật đầu, khó trách thời gian lâu như vậy mà tiểu thư cũng chỉ mới chép được bốn, năm bản mà thôi, tuyệt không biết sốt ruột, thì ra là đã sớm tính toán tốt, làm hại nàng vẫn luôn lo lắng đây.
" Ngươi cũng sớm đi trở về ngủ đi, sáng mai Mộc Chính Đức trở về, chúng ta sợ là phải mau chóng đến thăm Lão thái phi, cũng không biết bệnh này rốt cuộc thế nào rồi. "
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, giống như lẩm bẩm lại giống là đang nói chuyện với Thanh Từ.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, không có mở miệng, hai người cũng đều lần lượt đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Tịch Bắc chỉ vừa mới sửa soạn sơ qua, liền được cho biết Mộc Chính Đức đã trở về, bảo nàng đi phòng trước dùng bữa.
" Tiểu thư, xong rồi. "
Bạch Lộ giúp Mộc Tịch Bắc cắm vào một cây kim trâm mạ vàng hoa nở phú quý cuối cùng, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn mình trong gương một chút, y phục xem như thanh lịch, tuy nói Mộc Chính Đức trở về, hẳn nên ăn mặc trang trọng một chút để thể hiện sự tôn trọng, nhưng Lão thái phi còn đang mang bệnh, lại không nên quá sức tưởng tượng, cho nên trong khoản y phục liền phải chú ý nhiều hơn một chút, để tránh làm người dèm pha.
Lúc Mộc Tịch Bắc đến phòng trước, Mộc Chính Đức đang ngồi ở chủ vị, hai bên đã coa mấy vị di nương Mộc Tịch Bắc cũng không quen biết, còn có hai vị tiểu thư ở trong phủ, cuối cùng chính là con trai của Thôi di nương cùng với con trai của Bình thê Thanh Quốc công chúa.
Lão thái phi cũng không tới, chắc là còn đang mang bệnh, mà Liễu Chi Lan cũng không tới, này không biết Mộc Chính Đức đang suy nghĩ cái gì, Mộc Tịch Bắc đi lên phía trước, hơi hành lễ với Mộc Chính Đức:
" Vấn an phụ thân."
Mộc Chính Đức sững sờ nhìn Mộc Tịch Bắc rất lâu, ánh mắt hết sức phức tạp, cuối cùng thở dài, vẫy vẫy tay nói:
" Bắc Bắc, đến ngồi bên cạnh cha."
Mộc Tịch Bắc lên tiếng trả lời rồi đi tới, ngồi xuống ở một cái ghế bên người Mộc Chính Đức, đồng thời mỉm cười đánh giá Mộc Chính Đức một phen.
Mộc Chính Đức tựa hồ có hơi gầy một chút, làn da cũng không non mịn giống như trước đó, có hơi vàng, dường như là gần đây vô cùng mệt nhọc, hai mắt vẫn như lúc trước thường xuyên nheo lại, mang theo vài phần khôn khéo, nhưng cũng nhiều hơn vài phần mỏi mệt.
" Bắc Bắc hình như cao lớn không ít, đến, để cho ta nhìn thật kỹ một chút, phụ thân không có ở đây có phải cô ít quan tâm đến không. "
Mộc Chính Đức mang theo vài phần từ ái mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc lại không coi ai ra gì cười nói:
" Con từ trước đến nay đều rất ngoan, phụ thân nhất định đã biết."
Một đoàn người còn lại đều chỉ yên lặng nhìn hai cha con thân mật không coi ai ra gì này, tự giác không mở miệng, nhưng tâm tư lại khác nhau.
Mộc Chính Đức tinh tế nhìn mặt mày Mộc Tịch Bắc, đây rõ ràng là hình dáng như Sở Lương, con ngươi Sở Lương cũng thanh tịnh như vậy, mỗi lần chỉ cần như vậy nhìn ông, ông liền không có một chút biện pháp nào.
Đôi mắt Mộc Tịch Bắc trong suốt sáng ngời tựa ánh trăng, nhìn thẳng Mộc Chính Đức, an tĩnh chờ ông mở miệng.
Chạm đến một tia phức tạp trong con ngươi kia, Mộc Tịch Bắc có chút kích động lông mày, vừa khẽ động ngược lại làm cho Mộc Chính Đức lấy lại tinh thần, mở miệng nói:
" Thôi, mau dùng cơm đi, ăn sáng xong còn muốn đi thăm cô con, đã mời ngự y trong cung rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ đến, mau mau dùng đồ ăn sáng đi."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, bất động thanh sắc lướt qua phản ứng của những người khác trong bữa cơm này, hai vị công tử ngược lại là không có phản ứng gì lớn, mà Mộc Tịch Hàm thì chỉ yên lặng nhìn xem, trong mắt Mộc Hải Dung lại chứa một chút khát vọng cùng chờ mong.
Bởi vì bầu không khí có chút quỷ dị, một bữa cơm dường như ăn vô chẳng biết vị gì, mà Mộc Tịch Bắc lại đắm chìm trong ánh mắt mang theo thâm ý kia của Mộc Chính Đức, từ đầu đến cuối đều suy nghĩ vì sao Mộc Chính Đức đi ra ngoài một chuyến, đến lúc về thì ánh mắt nhìn nàng lại trở nên phức tạp như vậy.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, hai người nam tử bị Mộc Chính Đức gọi đi qua, một mình giao phó mấy câu, thái độ của ba người lúc đó đều là lãnh đạm, ngược lại là không có sự thân mật giữa huynh đệ và cha con.
Ba tỷ muội Mộc Tịch Bắc đứng ở trước đình lẳng lặng chờ đợi, còn Mộc Tịch Hàm lại dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, im lặng nhìn vị muội muội chưa bao giờ hiểu được này của mình, ngày đó lời mà nàng nói với Liễu Chi Lan cũng không phải là giả, nàng là thật sự chưa từng nghĩ tới muốn hãm hại nàng ta, cứ việc nàng ghen tị thậm chí ghen ghét nàng ta có được hết thảy.
Nàng chỉ nghĩ, nàng ta đã có được nhiều thứ như vậy, vô luận là ăn ở, hay là chi phí ăn mặc, thậm chí là người thân sủng ái, nhưng vì cái gì ngay cả nam tử nàng rất vất vả đi yêu, nàng ta cũng có được. Nàng chỉ hi vọng, mình cũng có thể mỗi ngày gặp nam tử kia một lần là được rồi.
Mặc dù nàng muốn hủy hoại danh dự của Mộc Tịch Bắc, nhưng nàng thật sự chỉ muốn nam tử kia, nàng không muốn hại nàng ta, dù sao hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, nàng nghĩ, nếu một ngày nào đó nàng có thể gả cho nam tử kia, nàng sẽ tìm cho nàng ta một mối hôn nhân tốt, sẽ cho nàng ta vinh hoa phú quý, cũng sẽ cho nàng ta địa vị không ai sánh bằng.
" Được rồi, đi thôi, Vương ngự y mời từ trong cung đã đến, chúng ta cùng đi thăm cô mấy đứa đi. "
Mộc Chính Đức đi tới liếc nhìn mấy người, mở miệng lần nữa.
Ba người đều đi theo bước chân Mộc Chính Đức một đường đi hướng sân viện của Lão thái phi.
Nhấc lên rèm châu nặng nề, Mộc Tịch Bắc nâng chân bước vào, chỉ vừa vào cửa, liền ngửi được mùi thuốc nồng nặc, ngẩng đầu nhìn lên, Lão thái phi đang nằm ở trên giường, trên người đắp cái chăn dày, sắc mặt cũng không phải là tái nhợt, mà là mặt hồng mắt đỏ.
Mộc Tịch Bắc đi tới bên giường Lão thái phi, cẩn thận nhìn nhìn, cũng không nhìn ra cái gì kỳ quái, xem ra là bị bệnh thật:
" Cô, cảm giác như thế nào."
Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung thấy Mộc Tịch Bắc đi tới, cũng không còn câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, đều đi tới bên giường Lão thái phi.
Lão thái phi cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy đầu mắt mình trướng đau, hỏa khí cực lớn.
Đang muốn mở hai mắt, trong mơ hồ nhìn người tới một chút, sau đó lại nhắm hai mắt lại, bàn tay trong chăn duỗi ra bên ngoài quơ quơ liền bắt được một đôi tay nhỏ, chỉ cảm thấy mềm mềm, lại truyền đến vài phần mát lạnh.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Lão thái phi nắm lấy tay mình, nhưng cũng không có buông ra, Ngự y trong cung được mời vào, Mộc Hải Dung cùng Mộc Tịch Hàm lui qua một bên, Mộc Tịch Bắc thì bởi vì bị Lão thái phi nắm tay, nên vẫn canh giữ ở bên giường.
Mộc Chính Đức nhìn hai bàn tay nắm chặt với nhau, mắt sắc sâu mấy phần, không có lên tiếng.
Vương ngự y đi đến trước giường, chẩn mạch cho Lão thái phi, sau đó xốc lên mí mắt của Lão thái phi cẩn thận xem xét một phen, vừa cẩn thận tính toán các triệu chứng của Lão thái phi, cuối cùng mới đưa đồ vật thu hồi vào trong hòm thuốc, xoay người mở miệng nói với Mộc Chính Đức vẫn đứng ở sau lưng:
" Thừa tướng đại nhân, triệu chứng này của Lão thái phi là can Dương thượng cang đến, cũng chính là tục xưng can Dương thiên vượng, đa phần là vì can thận âm hư, nước không thấm nhuần, can dương kháng nghịch không chỗ nào chế, khí nóng nhiễu lên, mới có thể sinh ra ù tai, đầu mắt trướng đau."
" Thật sự là làm phiền Vương ngự y, chỉ là không biết chứng bệnh này có nghiêm trọng không? Phải bao lâu mới tốt lên? "
Mộc Chính Đức mở miệng nói với Vương ngự y.
Vương ngự y nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói:
" Bệnh nhân trong lúc này, thường là mặt hồng mắt đỏ, rất dễ tức giận, cho nên không được làm bà ấy sinh khí, nếu không sẽ không dễ dàng trị liệu, nhưng chỉ cần điều dưỡng thật tốt, không tới mười ngày thì sẽ tốt không sai biệt lắm, nhưng bởi vì bệnh này cần hảo hảo điều dưỡng, cho nên cho dù tốt lên rồi cũng phải tiếp tục dùng thuốc một thời gian nữa."
Mộc Chính Đức gật gật đầu, làm ra thủ thế xin mời:
" Như thế, liền phải làm phiền Vương ngự y."
" Thừa tướng đại nhân thật sự là khách khí. "
Vương ngự y vác cái hòm thuốc đi đến gian ngoài, bắt đầu cân nhắc viết xuống phương thuốc.
Sau khi Mộc Chính Đức tiếp nhận thì nhìn kỹ một chút, ngự y kia dặn dò:
"Liều lượng của thuốc này nhất định phải chú ý cho kỹ, trong đó có mấy vị thuốc tuyệt đối không thể quá liều, nếu như quá liều, thì sẽ khiến trúng độc trình độ khác biệt."
Sau khi Mộc Chính Đức dụng tâm nhớ kỹ, liền về lại phòng trong, đem phương thuốc giao cho Tình cô cô bên người Lão thái phi, mở miệng nói:
" Ngươi cầm đơn thuốc đi lấy thuốc đi, nhớ kỹ xem trọng lượng thuốc, không được sai lầm."
Tình cô cô gật gật đầu, tiếp nhận đơn thuốc trong tay Mộc Chính Đức, hơi hành lễ, liền xoay người rời đi.
Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm đều ngồi ở bên giường, còn Mộc Hải Dung thì đứng ở phía sau hai người, đồng dạng nhìn chăm chú Lão thái phi nằm ở trên giường.
" Cha, bệnh của cô lúc nào mới tốt?"
Mộc Hải Dong quay đầu nhìn về phía Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức sờ đầu Mộc Hải Dung, tiếp tục nói:
" Rất nhanh thì sẽ tốt, mấy ngày này các con có rảnh thì có thể tới bồi cô các con, nhưng nhớ kỹ không được làm phiền bà ấy nghỉ ngơi."
Mộc Hải Dung nhẹ gật đầu, tiếp tục dừng ánh mắt ở trên người Lão thái phi.
Thẳng đến Lão thái phi chìm vào giấc ngủ, mấy người mới tự mình trở về, liên tiếp mấy ngày đều là như thế.
Mà bệnh của Lão thái phi cũng dần dần có khởi sắc, đối với mấy đứa bé mấy ngày này vẫn luôn chiếu cố mình ngược lại sinh ra vài phần vui mừng, Lão thái phi ngồi ở chủ vị, sắc mặt xem như không tệ, chỉ là vẫn dùng thuốc dưỡng như cũ.
Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc ngồi tại hạ thủ, nhẹ gật đầu, đứa nhỏ này không những không oán hận mình mà còn ngày ngày thăm nom, liền chứng minh nó chính là đứa có khí độ, mà không phải chỉ là đứa tâm ngoan thủ lạt, người như vậy mới có thể thành sự.
Lão thái phi tiện đà mở miệng nói với Mộc Hải Dung:
" Dung Dung cũng không cần lại vì con chó kia mà thương tâm, quay đầu thì tìm một nơi tốt chôn cất nó, để đời sau nó lại có thể đầu thai đến trong nhà Dung Dung, đợi đến mấy ngày nữa cô hết bệnh rồi, cô lại tiến cung cầu một con khác cho con."
Mộc Hải Dung có chút thương cảm gật đầu, nhưng vẫn mở miệng nói:
" Đa tạ cô."
Lão thái phi cuối cùng nhìn về phía Mộc Tịch Hàm, cân nhắc một chút mới mở miệng nói:
" Tịch Hàm, bây giờ tuổi con cũng lớn rồi, chờ phụ thân con đến liền để hắn giúp con nói một mối hôn nhân, con xem xem có thích công tử nhà ai không. "
Mộc Tịch Hàm há to miệng, cuối cùng lại cúi đầu an tĩnh mở miệng:
" Nhờ cô làm chủ."
" Thân mình Thái phi thế nào rồi?"
Mộc Chính Đức một thân áo choàng mạ vàng màu đỏ sậm, phía trên thêu tiên hạc cát tường cùng tường vân, cất bước đi đến.
" Chính Đức lại đây, mau ngồi xuống. "
Lão thái phi mở miệng nói với người đệ đệ mà mình thương yêu nhất.
" Thân mình tỷ tỷ thế nào rồi? "
Sau khi Mộc Chính Đức ngồi xuống thì cũng không phân biệt tôn ti, thân thiết mở miệng.
Lão thái phi gật gật đầu:
" Tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày này ngược lại khiến cho ngươi vất vả, vừa trở về đã khiến ngươi bận lòng, thật sự là người làm tỷ tỷ như ta không phải."
" Tỷ tỷ nói chi vậy, nói như vậy chẳng phải là lại trách cứ đệ đệ không phải."
Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Lão thái phi cũng không khách sáo nữa, chỉ mở miệng trách cứ Mộc Chính Đức nói:
" Tai khu bách tính đều an trí tốt cả, người nhà mình ngươi lại quên đi."
Mộc Chính Đức đầu tiên là sững sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt của Lão thái phi, chính là an tĩnh không có lên tiếng Mộc Tịch Hàm, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ nói:
" Nay tuổi Tịch Hàm cũng đã lớn, đúng là nên cân nhắc hôn sự, vừa vặn vi phụ hôm nay gặp được Nhị công tử phủ Lôi Đô úy, cảm thấy Nhị công tử phủ Lôi Đô úy quả thật không tệ, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, năng lực lại rất xuất chúng, tiền đồ bất khả hạn lượng. "
Mộc Tịch Hàm vẫn chỉ gật đầu như trước:
" Nhờ phụ thân làm chủ."
Mộc Chính Đức gật gật đầu, mở miệng nói:
" Như vậy đi, ngày mai ta mời Lôi Đô úy qua phủ một chuyến, để hắn mang nhị tử theo, các ngươi cũng nhìn một chút, ngươi nhìn thử xem có hợp tâm ý ngươi hay không."
Mộc Tịch Hàm gật gật đầu, không có biểu hiện ra nóng nảy, cũng không có cái gì kinh hỉ, dường như chỉ còn chờ hết thảy đều để cho người ta an bài tốt, nàng chỉ cần cấp ra đường đi là được.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, bất động thanh sắc đảo qua Mộc Tịch Hàm, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, Lão thái phi và Mộc Chính Đức ngược lại cũng coi như hảo tâm, chỉ là cái hảo tâm này lại khó tránh khỏi càng bức chặt Mộc Tịch Hàm, không thiếu được phải làm ra chuyện gì đó.
" Được rồi, các con đi về trước đi, ta có việc muốn thương lượng với cô các con. "
Mộc Chính Đức hạ lệnh đuổi khách với mấy người.
Lúc Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm đi đến gian ngoài đều dừng bước, Mộc Tịch Hàm không có mở miệng, còn Mộc Tịch Bắc lại chỉ cười nói:
" Chúc mừng Tứ tỷ tỷ sắp làm tiệc mừng, cô yêu thương Tứ tỷ tỷ như thế, chắc hẳn đồ cưới cũng sẽ không ít."
" Ngươi cũng biết tâm tư của ta, cần gì phải nói những lời này đả kích ta?"
Mộc Tịch Hàm nhàn nhạt mở miệng, bên trong giọng nói mơ hồ có thể thấy được mấy phần ẩn nhẫn.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc khẽ mỉm cười:
" Tâm tư của Tỷ tỷ sao? Ha ha. Thời gian đi theo sau lưng tỷ tỷ cũng không ít, chẳng lẽ Tứ tỷ tỷ không biết ta là hạng người gì, phàm là đồ vật của ta ghét nhất bị người khác mơ ước, bây giờ ta còn nhớ đến tình cảm tỷ muội, tỷ tỷ cũng phải hiểu được nên có chừng có mực mới tốt."
Mộc Tịch Hàm cũng biết việc này đúng là mình không đúng, thế nhưng phàm là người lại đều có chấp niệm, cái liếc mắt kia liền trở thành ác mộng trọn đời của nàng, nàng không khống chế được tâm của mình, nàng không chịu được muội muội của mình vậy mà cùng nam nhân kia ở bên nhau.
Kỳ thật, nếu như Mộc Tịch Bắc không ở bên Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Hàm có lẽ chỉ là ngầm sinh tình cảm, yên lặng đuổi theo tình yêu trong lòng, thế nhưng khi nàng phát giác, nam nhân mình tâm tâm niệm niệm kia vậy mà yêu muội muội mình, nàng mới bắt đầu không cam lòng, bắt đầu ghen tỵ, thậm chí bắt đầu trở nên càng ngày càng không giống nàng.
" Bắc Bắc, ta biết việc này là ta không tốt, thế nhưng tỷ tỷ chỉ cầu xin muội lần này được không? Chỉ cần lần này, ngày sau chỉ cần muội muội muốn, tỷ tỷ đều hai tay dâng lên. "
Mộc Tịch Hàm chăm chú nhìn Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo mơ hồ cầu xin.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc đột nhiên sắc bén, nàng vậy mà không biết khi nào thì Ân Cửu Dạ có năng lực như vậy, chỉ mới gặp mặt mấy lần, lại làm cho vị tỷ tỷ từ trước đến giờ luôn bình tĩnh hèn mọn đến loại tình trạng này.
" Không biết Tứ tỷ tỷ phải chăng nhớ rõ ta từng nói qua, cho dù là đồ ta không cần, cũng không tới phiên người khác tiếp nhận. Cho nên Tứ tỷ tỷ vẫn sớm chết phần tâm tư này mới tốt."
Mộc Tịch Bắc lạnh giọng mở miệng, trong mắt mang theo châm chọc không che giấu chút nào, đâm sâu trái tim Mộc Tịch Hàm.
Mà trong phòng, Mộc Chính Đức ngồi ở trước người thái phi, lại là ngâm nga điệu hát dân gian.
Thái phi tựa ở trên nhuyễn tháp, mắt giống như nhắm mà không phải nhắm, đi theo giọng hát, dường như cực kì hưởng thụ, mở mắt ra, Thái phi nói:
" Không ngờ nhiều năm như vậy, ngươi còn nhớ rõ khúc hát này."
" Đương nhiên, trước kia tỷ tỷ thích nghe, đệ liền nhớ kỹ."
Mộc Chính Đức vừa cười vừa nói.
" Uổng cho ngươi có lòng, nghĩ sao mà hát khúc này cho tỷ tỷ nghe? "
Thái phi cũng cười theo, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức không nói gì, vẫn như cũ cười tủm tỉm, giống như lão hồ ly, mang theo biểu tình vô hại của người lẫn vật.
" Ồ? Vẫn còn thi thố với tỷ tỷ, ngươi tiểu tử này, khi còn bé thì luôn tinh ranh như quỷ, để cho ta đoán xem, ngươi là đi đến Bắc Yên đi? "
Thái phi híp mắt, năm tháng cũng không lưu lại dấu vết loang lỗ nào ở trên mặt, mi mắt rủ xuống, không cách nào che giấu được ánh sáng khôn khéo trong đó.
" Tỷ tỷ quả nhiên vẫn là tỷ tỷ a, giấu đều không giấu được, lập tức đã bị tỷ đoán được. "
Mộc Chính Đức làm như xấu hổ cười cười, nói.
" Vốn đang không xác định, nhưng lúc ngươi hát bài hát này, ta cơ bản có thể đoán được bảy tám phần, là vì đứa bé Bắc Bắc kia? "
Dường như là hơi mệt chút, Thái phi lại dựa trở về, đợi khi tìm được một vị trí thoải mái, nói tiếp:
" Ngươi thật đúng là tin trò xiếc trước mộ phần kia?"
" Tỷ tỷ, tỷ tựa hồ đã nhìn lầm đứa nhỏ Bắc Bắc này, nó có cũng không phải tiểu thông minh, tỷ có biết nó muốn gì không? "
Mộc Chính Đức cũng không trực tiếp trả lời Lão thái phi mà hỏi ngược lại.
" Nó muốn cái gì? "
Thanh âm Lão thái phi căng thẳng, dường như trong lòng cũng đã đoán được một đáp án.
Mộc Chính Đức duỗi ra hai cây ngón tay, trên mặt mang ý cười, hai mắt hơi nheo lại, lại gằn từng chữ nói:
" Thiên hạ."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc hơi động, tâm không khỏi ngưng trọng lên, còn Mộc Tịch Hàm thì lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ở bên cạnh.
Nàng như thế nào cũng không thể tưởng được, vị muội muội vẫn giỏi tính kế này của mình, mưu đồ không chỉ có một phần vinh hoa, cũng không chỉ có một phần địa vị tôn quý, nàng một nữ tử lúc trước chỉ biết đi theo phía sau mình, dựa vào chính mình bảo hộ, mưu đồ lại là thiên hạ!
" Nó muốn chính là thiên hạ này. "
Mộc Chính Đức lại mở miệng, chỉ là lần này trong giọng nói mang theo vài phần nghiêm nghị cùng mười phần chắc chắn.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc hơi trầm xuống, có chút kích động lông mày, chờ đợi Mộc Chính Đức nói tiếp.
" Cho nên ngươi vẫn luôn âm thầm trù tính, vừa không có ý định trợ giúp Hoàng đế cũng không có ý định trợ giúp An Nguyệt Hằng? "
Giọng nói của Lão thái phi có chút dồn dập, cũng không nói tiếp lời nói mà trong lòng mỗi người đã biết rõ!
Đối thoại giữa hai người cùng đùa vui trước đó cũng dần dần trở nên nghiêm túc lên, đây chính là cùng cấp mưu phản, là đang trù tính tạo phản đâu!
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cũng khẽ động, có chút khiếp sợ, chẳng lẽ Mộc Chính Đức cũng muốn leo lên vị trí kia?
" Phải, có điều so với Hoàng đế, An Nguyệt Hằng dường như khó đối phó hơn, cho nên tạm thời vẫn phải trợ giúp Hoàng đế, mà lần này đệ ra ngoài chỉ vì hai chuyện, chuyện thứ nhất có hơi khó giải quyết, ngày sau hẵng nói, chuyện thứ hai chính là đi Bắc Yên tìm Phó gia. "
Mộc Chính Đức trầm giọng mở miệng nói.
Lão thái phi thở dài:
" Ngươi biết quan hệ của ta và Bắc Yên vương, ta tất nhiên là không muốn hắn đến nơi hỗn tạp này, ta đã làm hắn chậm trễ cả một đời, sao có thể lại để hắn liên lụy vào trong đó chứ, nếu như hại hắn, đời này ta đều sẽ lương tâm bất an. "
" Binh quyền trong tay Bắc Yên vương không ít, đều là binh quyền tiên đế tự mình cho, thêm Phó gia, tựa như hổ thêm cánh, huống hồ đệ cũng không cưỡng cầu, chỉ là trao đổi một hồi lâu, không đến mức để hắn bị người lợi dụng, quay lại đầu thương tới đối phó chúng ta, đến lúc đó thống khổ sợ là tỷ tỷ cùng Bắc Yên vương. "
Hai mắt Mộc Chính Đức tụ ánh sáng, hơi nheo lại.
" Đệ khuyên hắn để hắn đến Đế đô, nhưng tỷ tỷ ngài cũng biết, tính tình hắn rất quật cường, chỉ nói là tỷ không muốn gặp hắn, nói cái gì cũng không chịu trở về, một mực canh giữ ở Bắc Yên, chỉ là không ngờ, hơn hai mươi năm qua, Bắc Yên dưới sự cai trị của hắn, lại không như Bắc Yên trước kia, mà tâm tư hắn tỷ tỷ ngài xưa nay lại đều biết, đoán chừng hai ngày này nghe nói tỷ bị bệnh, không thiếu được là sẽ lo lắng. "
Mộc Chính Đức tiếp tục mở miệng.
Lão thái phi thở dài, không có mở miệng, trong mắt hơi có chút oánh nhuận, kỳ thật bà rất muốn hỏi người đệ đệ một tay mình nuôi nấng này một câu, những năm này hắn sống tốt chứ? Chỉ là há to miệng, cuối cùng không biết nên đặt câu hỏi như thế nào, năm đó là bà phụ hắn trước, bây giờ làm sao còn có tư cách gì hỏi lại, dứt khoát liền để những chuyện cũ năm xưa ấy, đều tán theo gió đi, đời này bà và hắn chung quy là hữu duyên vô phận.
" Ta nghĩ mãi vẫn không biết vì sao ngươi đối với đứa nhỏ Bắc Bắc này lại phá lệ thiên vị như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự tin một màn quỷ dị trước mộ phần ngày ấy. "
Lão thái phi dời chủ đề, có chút không yên lòng, lại mở miệng hỏi cho ra nghi vấn, sau lại nghĩ đến Mộc Chính Đức giải thích chuyện bài vị hiển linh cho mình.
Mộc Chính Đức lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia rối rắm cùng phức tạp, mở miệng nói:
" Đệ làm như vậy tự nhiên có lý do của đệ, tỷ tỷ cho dù là vì đệ, chỉ cần quan tâm đứa bé kia là được."
Lão thái phi chỉ gật đầu, đời này của bà, cùng Mộc Chính Đức là không phân ra, chỉ cần là hắn để ý, dù là người tỷ tỷ như mình không thích, vì hắn cũng hầu như cũng sẽ nhường nhịn.
Mộc Chính Đức mở miệng lần nữa:
" Ha ha, cái gì Sở Lương bất bình? Kia rõ ràng là nha đầu kia tự mình bày ra trò xiếc thôi, mới đầu ta đúng là thực sự là bị lừa, dù sao đó thật sự là chữ viết của Sở Lương, thế nhưng đệ đi không tới trăm mét, liền cảm thấy sự tình quái dị, lập tức lại chạy trở về, cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại lại phát hiện phía dưới bài vị chôn một đống đậu nành, hút nước căng phồng. "
Mộc Chính Đức mang theo vài phần ý cười giải thích nói.
" Ngươi đã biết, vậy mà còn...? "
Lão thái phi mở miệng hỏi ngược lại.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc cũng hiện lên một tia kinh ngạc, Mộc Chính Đức vậy mà ngay từ đầu đã biết! Quả nhiên là hồ ly đa mưu túc trí, ông ta rốt cuộc còn biết bao nhiêu sự tình!
Bên trong Mộc Chính Đức đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc cũng đang dựng lỗ tai lên chuẩn bị cẩn thận nghe một chút, nhưng bên ngoài Tình cô cô lại đi đến, Tình cô cô vốn là chờ ở ngoài cửa, trước hết nhìn thấy Mộc Hải Dung đi ra, nhưng lại không nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm mới đầu còn tưởng rằng hai người bị chủ tử và Tướng gia lưu lại, nhưng ai biết, nha hoàn dâng trà lại nói, hai người chủ tử và Tướng gia đang nói chuyện ở bên trong, không cho phép ngoại nhân ở đây.
Tình cô cô nghe xong, thế mới biết không tốt, thầm mắng mình sơ ý, lại bận đến váng đầu, lập tức liền xốc lên rèm cửa đi vào, này vừa nhìn lên, lại đúng là nhìn thấy Mộc Tịch Bắc cùng Mộc Tịch Hàm, hai người đang đứng ở ngoài cửa không xa, nhưng cũng có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu, lập tức mở miệng nói:
" Hai vị tiểu thư làm sao không đi vào đợi?"
Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm làm sao còn dám nghe tiếp, Mộc Tịch Bắc dứt khoát cười nói:
" Tình cô cô vất vả, chúng ta liền rời đi."
Tình cô cô khẽ cười cười, sắc mặt lại có chút không dễ nhìn, xem ra việc này quay đầu phải nói với chủ tử một tiếng, nếu không việc này mà xảy ra điều gì sai lầm bà thế nhưng gánh không gánh nổi.
Trở lại Minh Châu viện, Mộc Tịch Bắc thất thần ngồi ở trước bàn, một tay cầm đóa cúc trên đường thuận tiện ngắt trở lại, cánh hoa đã hơi khô héo, có điều hoa ở trong ngày thu lại nở không tệ.
Một bàn tay nhỏ bé trắng thuần không yên lòng ngắt từng cánh hoa cúc, một mặt tiêu hóa mấy câu vừa mới nghe thấy kia, không thể không nói lòng của nàng nhấc lên kinh đào hải lãng, nàng vô luận như thế nào cũng không ngờ Mộc Chính Đức vậy mà ngay từ đầu đã biết mình sử dụng thủ đoạn để xoay người, nàng biết, bằng vào đầu óc Mộc Chính Đức đại khái chỉ có thể lừa bịp ông ở lúc nhất thời, nhưng lại không ngờ rằng ngay cả nhất thời đều không lừa gạt được, có điều Mộc Tịch Bắc nghĩ mãi mà vẫn không hiểu là, nếu ông ta đã biết, vì sao còn sủng ái và bảo hộ mình như vậy?
Mà làm tâm Mộc Tịch Bắc càng trầm hơn chính là, trong tất cả mọi chuyện Mộc Chính Đức đã biết được bao nhiêu, lần này trở về, ánh mắt phức tạp mà ông nhìn mình kia lại đại biểu cho cái gì? Còn có, Mộc Chính Đức là như thế nào nhìn ra ý muốn của mình là thiên hạ này?
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, không khác gì Mộc Chính Đức, trong lòng lại thầm nghĩ, rốt cuộc là lão hồ ly, ngày thường cười tủm tỉm thế nhưng lại không để nàng nhìn ra một chút manh mối, bây giờ một tiếng sấm này lại khiến nàng có chút không kịp hồi thần.
Có điều bất kể như thế nào, chí ít Mộc Chính Đức biết mục đích của mình nhưng vẫn còn giúp mình, như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, một loại là lão hồ ly này thật sự là một người cha tình thương tràn lan, loại thứ hai chính là ích lợi của bọn nàng tạm thời giống nhau, tâm Mộc Tịch Bắc lúc này mới để xuống.
" Bạch Lộ, ngươi đi tra cho ta tư liệu của Phó gia Bắc Yên. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Bạch Lộ.
Trong thời gian Mộc Tịch Bắc suy nghĩ đã trôi qua hai ngày, Lão thái phi cũng còn đang uống thuốc, hết thảy vẫn là gió êm sóng lặng, nhưng ở lúc Thanh Từ đang mật thiết chú ý đến động tĩnh trong Minh Châu liền phát hiện một chuyện quái dị.
Trong phòng dưới ánh nến, phản chiếu ở trên tường, theo gió đong đưa, ngoài cửa sổ cuồng phong ồ ồ rung động, có phần giống kêu rên, thổi bay cửa ngẫu nhiên phát ra vài tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
" Tiểu thư, gần đây Chức Cẩm tựa hồ có chút không thích hợp, nô tỳ thấy nàng ta hai lần lén lút ra ngoài trong đêm. Gặp riêng một tên nam nhân."
Thanh Từ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc đang thêu hoa ở trước bàn.
" Chức Cẩm? "
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng hỏi ngược lại, từ dưới xuyên lên mặt trên rồi lại vòng châm trở xuống, phía trên mơ hồ là một con mãnh hổ kim sắc, khí thế bức người.
" Là Chức Cẩm, nô tỳ đầu tiên là phát hiện hai ngày này nàng ta có chút tâm thần không tập trung, cũng đang thêu một cái hỉ khăn màu đỏ, nô tỳ nhớ tiểu thư cũng không chỉ hôn cho nàng ta, làm sao nàng ta lại thêu hỉ khăn chứ? Thế là liền chú ý thêm vài lần."
Thanh Từ giải thích nói.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt một tiếng mở miệng nói:
" Đây là muốn gả chồng rồi sao, phải trách người chủ tử như ta quên mất đại sự bực này, không thiếu được phải đổi cái biện pháp tới nhắc nhở ta."
" Theo nô tỳ thấy, rõ ràng là không chịu được cô đơn mới đúng, trước đó thấy tiểu thư không có ở đây, muốn tìm cho mình chỗ dựa, tìm cái đường ra, bây giờ tiểu thư trở về, nàng ta lại không nỡ cắt đứt. "
Thanh Từ ngược lại là suy đoán ra được tâm lý của Chức Cẩm.
" Gặp nam tử kia là tình lang? Là yêu đương vụng trộm hay là có tính toán khác? "
Mộc Tịch Bắc tiếp tục động tác trong tay, khâu xiêm y cho Ân Cửu Dạ, dường như đã vá xong một chỗ, dùng răng cắn đứt dây nhỏ.
" Là yêu đương vụng trộm, người kia hình như là chăm sóc tiền viện, chỉ là bởi vì sắc trời tối đen, người kia lại đều ở cùng một chỗ, nên chưa xác định được là ai."
Thanh Từ âm thanh lạnh lùng nói.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu, sợ là Chức Cẩm này đã bị người bắt được nhược điểm, không thiếu được muốn uy hiếp nàng ta làm ra chuyện gì đó:
" Nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng ta, nếu lại gặp riêng tiếp, nhớ kỹ cho ta biết, dù sao nha hoàn có người vừa ý, ta làm chủ tử như thế nào cũng phải trình diện."
" Đúng rồi, tiểu thư, hiện giờ Mộc Tịch Hàm giống như vô ý để Chức Cẩm giúp đỡ đưa hai mâm trái cây qua đây."
Thanh Từ đi rồi lại quay lại, đem một màn trong lúc vô tình nhìn thấy báo lại cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn Thanh Từ, mở miệng nói:
" Thời gian này nào có nhiều chuyện vô ý như vậy? Lại làm sao có nhiều trùng hợp như thế? Chẳng qua đều tự có dụng ý cả thôi."
Thanh Từ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục động tác trong tay, nghe nói ngày mai đại quân về thành, Ân Cửu Dạ cũng sắp trở về rồi.
Lần chinh chiến này, binh quyền mà Ân Cửu Dạ có được phần lớn là binh quyền ở biên cương, mà binh quyền đóng giữ ở Đế đô cùng với binh quyền Cấm Vệ quân lại đều không có tin tức, loại thế cục này đối với việc lật đổ An Nguyệt Hằng vô cùng bất lợi, cho nên lần đi săn mùa thu này mình phải động vào Tề gia mới được, mặc dù binh quyền trong tay Tề gia không ít, bất quá vẫn binh quyền chiếm đóng ở Đế đô chiếm đa số, bộ phận binh quyền này, làm sao cũng phải cầm đến một ít.
Tóm lại, lần này Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ trở về, đúng là mang đến không ít chỗ tốt, nhất là lần này Mộc Chính Đức chấn tai, càng thu được vô số bách tính ủng hộ, trong lúc nhất thời danh tiếng cực kì to lớn.
Thả kim khâu trong tay, Mộc Tịch Bắc dọn dẹp một chút liền cũng đi ngủ.
Ngày mai Ân Cửu Dạ về thành, nàng là phải mau chân đến xem.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta có thể nói ta rất đau thương a... Mỗi khi ta nhìn nhóm bình luận, thuần một màu gà mái... Ai, sao mà vinh hạnh...
Đặt tên vô năng a... Phiền muộn.... Bây giờ tàu xe mệt mỏi, rốt cục về đến trường học... Nếu không minh để Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Hàm một cái đi, quá đáng thương...╮(╯▽╰)╭
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.