Một tháng sau khichuyện này qua đi, Cổ Vưu Chấn quả thực không tiếp tục tiếp cận Cận gia. Nhưng trong thôn những lời đồn đại lại nổi lên bốn phía, bất quá ngườiCận gia luôn luôn sống rất an phận mọi người cũng chỉ bàn tán một chútthôi.
Một ngày, A Bảo cùng A Bối tan học từ học đường trở vềkhông vào thư phòng đọc sách tập viết như mọi ngày mà là rầu rĩ khôngvui đi đến nhà bếp.
Cận Liễu Liễu đang ở nhà bếp nấu cơm chiều,vừa nấu xong một bát rau khô xào thịt nhìn thấy hai đệ đệ đi vào nàngnhẹ nhàng cười: “Sao lại chạy đến đây? Đã đói bụng chưa, trong phòng cóđiểm tâm đó. Hôm qua Tuyền ca ca mới đưa tới là bánh của lão Vương trêntrấn làm, các ngươi đều luôn luôn thích ăn.”
Nói xong, nàng quayngười lại chuẩn bị tiếp tục xào rau nhưng thấy hai đệ đệ vẫn đứng ở cửanhà bếp không nhúc nhích, lại nói: “Ôi chao? Có chuyện gì vậy? Khôngmuốn ăn bánh sao? Vậy cũng được, hôm nay tỷ tỷ cho hai người các ngươiăn vụng. Nào nào, mỗi đứa ăn một hai miếng thịt rồi đi đọc sách đi.”
A Bảo nhẹ nhàng mở miệng: “Tỷ tỷ, chúng ta tới không phải muốn ăn vụng.”
“Vậy thì làm sao vậy? Hôm nay bị phu tử mắng à? Ta thấy các ngươi luôn luônthức khuya học bài mà. Có phải ở học đường bị phu tử giáo huấn haykhông?”
A Bảo lắc đầu, không nói lời nào.
“Di? Sao hôm nay lại kỳ quái vậy.” Động tác trên tay Cận Liễu Liễu không ngừng lại đemrổ cải trắng đã rửa sạch đổ vào nồi, dùng sức đảo: “Các ngươi rất hiếmkhi giống hôm nay. Vừa có vẻ bất an, cũng không đi đọc sách, có phải cócái gì muốn nói với tỷ tỷ hay không?”
Hiện tại A Bảo đã rất cao, nhưng khi cúi đầu đứng ở cửa lại giống như một đứa trẻ vậy.
Ngừng một hồi lâu, Cận Liễu Liễu đã xào xong cải cho ra đĩa, A Bối mới khôngnhịn được ấp a ấp úng mở miệng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta, hôm nay chúng tađánh nhau.”
Cận Liễu Liễu hỏi: “Vì sao lại đánh nhau?”
“Hàng ngày ta và ca ca đều bị bọn họ chê cười.”
Cận Liễu Liễu sửng sốt một chút, đem đĩa cải trắng bày lên bàn, xoay người, nhìn nhìn bộ dáng ủ rũ của A Bảo, A Bối, nói: “Có phải vì chuyện của tỷ tỷ hay không?”
Hai người do dự một lát rồi gật đầu.
Nguyên lai từ khi Cổ Vưu Chấn tới mỗi ngày hai huynh đệ tới học đường luôn bị những đứa trẻ khác lén lút chỉ trỏ sau lưng.
Thường thường đứng phía xa có thể thấy có mấy người tụ tập nói nhỏ, nhưng khinhìn thấy hai huynh đệ đến gần lại lập tức dừng đề tài lại tìm chuyệnkhác để làm.
Dù sao A Bảo, A Bối cũng chỉ là hai bé trai, tuyrằng cảm thấy có chút áp lực nhưng người ta lại không nói thẳng vào mặtbọn họ nên đành phải cứ chịu đựng như vậy, hàng ngày bình thản đến lớp.
Nhưng hôm nay, khi phu tử bảo bọn họ làm một bài thơ, bình thường thành tích ở học đường của A Bảo tuy rằng không xem như số một số hai nhưng mỗi lầncũng đều được phu tử khích lệ.
Đặc biệt hôm nay, hắn làm một bài thơ tả cảnh xuân làm cho phu tử mặt mày hớn, rất vui vẻ khích lệ hắn thêm mấy câu.
Lúc tan học, A Bảo còn đang cao hứng vẫn cùng một bạn cùng trường khác có quan hệ tốt nói chuyện không ngừng.
Vừa vặn bị Tần Nghiệp ngồi phía trước hắn nghe thấy. Tần Nghiệp bình thường rất chú tâm đọc sách, vì thế luôn được mọi người khen ngợi.
Hômnay bị A Bảo giành hết nổi bật, hắn đã có chút mất hứng, bây giờ lạinghe thấy A Bảo không ngừng khoe với người khác trong lòng không khỏi có chút vị chua vì thế đã nói ra không ít lời khó nghe.
“Cận NhạcBảo ngươi đọc sách cũng thật lợi hại a. Thật giống như đọc thuộc từtrong sách ra. Bất quá cũng đúng thôi, dù sao tỷ tỷ ngươi đến cả ThượngThư đương triều cũng thông đồng được, sau này nhất định sẽ mua công danh tốt cho hai huynh đệ các ngươi. Không giống với bọn ta gian khổ học tập mười năm cũng không nhất định có thể thi đỗ tiến sĩ. Ai! lại nói tiếp,ta thật đúng là hâm mộ hai huynh đệ các ngươi a. Ngươi nói xem sao mẫuthân ta lại không sinh cho ta một tỷ tỷ tốt như vậy chứ? Nếu ta có mộttỷ tỷ giỏi dụ dỗ người như vậy thì ta còn phải đọc sách làm gì a, bảo tỷ tỷ của ta đi thông đồng với vài vị quyền quý trong triều sau này nhấtđịnh sẽ tiền đồ vô lượng ! Ha ha ha ha!”(tiền đồ không không tính nổi)
A Bảo giận run người vung tay đấm vào mặt hắn.
Xưa nay Tần Nghiệp luôn ỷ vào phụ thân mình là hào phú, thành tích của bảnthân cũng tốt, hiện tại tuy rằng sợ mình không thể đánh lại A Bảo caolớn hơn nhưng vẫn cố gắng trấn định, không sợ chết nói: “Ngươi đánh đi,ngươi đánh đi! Ta biết nhà các ngươi có quan hệ với đại quan! Nhưng tacho ngươi biết, ta không sợ ngươi! Cứ đi nói với cây đại thụ nhà cácngươi đi! Ta cũng không sợ ngươi! Quen biết được đại quan thì rất giỏia! Có thể tùy tiện đánh người a! Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi!”
Nắm tay của A Bảo dừng ở giữa không trung, không đánh vào mặt hắn.
Tần Nghiệp cười ha ha, nói thẳng: “Hừ, quen biết đại quan thì như thế nào?Biểu thúc của ta cũng là quan to ở kinh thành! Người đó là biểu thúcruột của ta! Không giống nhà các ngươi, không phải chỉ là nữ nhân nuôi ở ngoại trạch sao? Thật đúng là cho rằng mình đã trở thành phu nhân?”
“Phanh!” Một tiếng, chỉ thấy đầu Tần Nghiệp bị đánh mạnh ra phía sau, ngay sauđó cả người bị một sức mạnh lớn đẩy ngã, tứ chi chổng lên trời.
A Bảo đang kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra, đã thấy A Bối tức đến mặt đỏ bừng nắm tay phải đỏ ửng lên.
Từ khi A Bối sinh ra đời đến nay, bởi vì Cận gia tẩu tử bận việc không cóthời gian nên phần lớn thời gian đều do Cận Liễu Liễu chăm sóc hắn.
Tới tận khi năm tuổi, cũng vẫn là Cận Liễu Liễu mặc quần áo cho hắn, chảiđầu cho hắn, lại còn nhường một nửa phần bánh cảu mình cho hắn.
Ở trong mắt A Bối, Cận Liễu Liễu là tỷ tỷ, cũng là mẫu thân, hiện tại cóngười hắt nước bẩn vào tỷ tỷ hắn trước mặt bao người như vậy, hắn làngười đầu tiên không nhịn được.
“Ngươi đừng tưởng rằng mình có gì đặc biệt hơn người! Không phải là đọc sách thôi sao! Không phải làtrong nhà đồng tiền dơ bẩn thôi! Ta nói cho ngươi biết, lần sau nếungươi còn dám nói xấu tỷ tỷ của ta, ta liều mạng với ngươi!” Hai mắt ABối đầy lửa giận trừng trừng nhìn hắn.
Tần Nghiệp chỉ sợ A Bảocao lớn hơn hắn, nhưng hắn không sợ A Bối vóc người vẫn còn nhỏ, hắnthân thủ sờ cái mũi sớm đã không có tri giác, không nghĩ rằng vừa đụngtay đến đã thấy máu.
Đầu óc Tần Nghiệp choáng váng, hổn hển một chút đứng lên, định liều mạng với A Bối.
Tất nhiên là A Bảo muốn che chở đệ đệ, vì thế liền đánh nhau với TầnNghiệp, nhưng Tần Nghiệp cũng không phải kẻ dễ bắt nạt gọi thêm vàingười bạn có quan hệ tốt đến như ong vỡ tổ đánh tới huynh đệ Cận giahai.
Tuy rằng hai người đánh lại mấy người nhưng vì bình Thường A Bảo, A Bối vẫn cùng Lê Tuyền học một chút võ công, A Bảo lại cao lớnhơn một chút so với người bình thường, vì thế một lát sau đã chiếmthượng phong, đánh cho mấy người mới được gọi thêm đến kia mặt mũi bầmdập.
Tần Nghiệp đương nhiên không chịu thua lợi dụng lúc mọi người đang hỗn loạn ẩu đả chạy đi tìm phu tử cáo trạng trước.
Phu tử cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi hắn đi vàohọc đường đã thấy mấy người bên trong mặt mũi bầm dập, mà hai huynh đệ A Bảo, A Bối lại lông tóc vô thương. Vì thế hung hăng dùng thước đánh vào lòng bàn tay mỗi người bọn họ hai mươi cái, còn bắt bọn hắn phải nóivới người nhà đến nhà xin lỗi mấy người bị đánh mới cho phép trở lại học đường đi học.(không sao cả)
Cận Liễu Liễu nghe xong câu chuyện,vội vàng khẩn trương kéo A Bảo, A Bối kéo ra chỗ sáng xem xét một lượttừ trên xuống dưới, thấy hai người ngoài quần áo bị bẩn một chút nhưngcũng không có vết thương mới yên lòng.
A Bảo sợ nói chuyện trong sân bị Cận lão cha nghe thấy lại kéo Cận Liễu Liễu vào nhà bếp.
“Tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ a. Nếu phụ thân mà biết nhất định sẽ đánh gãy chân chúng ta.”
“Hai đứa các ngươi a, quả thật đáng đánh! Bất quá ta cũng không sợ phụ thânsẽ đánh các ngươi, ta chỉ sợ phụ thân tức giận không tốt cho sức khỏe.Thôi thôi, chuyện này ta sẽ giấu giếm cho các ngươi. Nếu phụ thân biếthai đứa các ngươi không chăm chỉ đọc sách lại sinh sự đánh nhau vớingười ta nhất định sẽ không chịu nổi. Các ngươi cũng biết chuyện hắnmong muốn nhất là các ngươi chăm chỉ đọc sách.”
“Nhưng mà tỷ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đến nhà bọn họ xin lỗi sao?” A bảo hỏi.
Cận Liễu Liễu còn chưa nói gì, A Bối lại cướp lời nói: “Rõ ràng là TầnNghiệp sai! Vì sao bắt chúng ta đi xin lỗi? Bọn họ sáu người đánh haiđứa bọn ta, đánh không lại chúng ta còn đi cáo trạng.”
Cận LiễuLiễu sờ đầu A Bối nói: “Mặc kệ thế nào quả thật là ngươi động thủ trước. Ngươi cũng không ngẫm lại từ nhỏ phụ thân đã dạy chúng ta quân tử độngkhẩu không động thủ. Nhưng ngươi nha, người ta nói lung tung thì kệngười ta ngươi đánh nhau làm gì. Phu tử giáo huấn các ngươi cũng là donhìn thấy trên người bọn họ có vết thương mà các ngươi thì vô sự. Nghelời đi, tỷ tỷ cùng các ngươi đi xin lỗi, nhưng không phải bởi vì chúngta đuối lý mà là bởi vì các ngươi đã làm sai không nên động thủ trước.”
“Tỷ! Chẳng lẽ cứ kệ hắn nói bậy sao!”
“Người ta muốn nói gì thì kệ người ta. Chúng ta là người như thế nào tự bảnthân ta rõ nhất, sẽ không bởi vì hôm nay người khác nói ngươi là kẻ điên thì ngươi thật sự là kẻ điên. Nếu thật sự nghe thấy hắn nói ngươi,ngươi có thể phản bác lại hắn. Nhưng nếu không chút nghĩ ngợi dùng nắmđấm để giải quyết thì khẳng định là ngươi không đúng .”
A Bối rốt cúi đầu: “Ta đã biết, tỷ, ta biết sai rồi.”
“Biết sai rồi là tốt rồi. Không chuyện gì, chúng ta sẽ nói chuyện này sau,hôm nay tỷ tỷ làm rau khô xào thịt cũng không thể không ăn, đúng không?”
Hai huynh đệ cùng nở nụ cười.
“Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi đi thay xiêm y sạch sẽ trước đi, ta cũng đichuẩn bị một chút, các ngươi lặng lẽ chờ ta trong sân a.”
“Đã biết.” Hai huynh đệ vội vàng trở về phòng thay quần áo.
Cận Liễu Liễu tìm thấy Cận Văn Hiên đang chơi với Cận gia tẩu tử đi đến nói chuyện một chút rồi đi vào phòng thay một bộ xiêm y đẹp mà mình hiếmkhi mặc.
Váy dài màu xanh nhạt điểm nhẹ vài bông hoa nhỏ, áokhoác ngoài bằng sa mỏng màu ngọc bạch thêu nhiều con bướm xinh đẹp, bên hông đeo một chiếc dương chi ngọc bội, trên đầu búi một kiểu tóc đơngiản nhưng cũng cài thêm mấy cây trâm.
Trên mặt điểm nhẹ chút son phấn, trên cổ tay đeo một cái vòng tay phỉ thúy tốt nhất, trong lòngcũng mang theo một chiếc khăn tay bằng lụa mềm thêu hoa tinh tế.
Trong gia sản của Cận Liễu Liễu, những xiêm y và trang sức đẹp như vậy đều là mang từ vương phủ theo.
Bình thường nàng phải làm việc nhà, đương nhiên sẽ không trang điểm hàngngày nhưng vào ngày Lễ, ngày Tết hoặc là xuất môn nàng vẫn sẽ trang điểm ăn mặc thật đẹp.
Chuẩn bị xong, Cận Liễu Liễu lại mở khóa cái rương nhỏ lấy ra ít ngân lượng dùng giấy đỏ bọc lại mang theo.
Bởi vì phải đi vài chỗ ở khắp thôn, Cận Liễu Liễu sợ không kịp, đặc biệt lấy một chiếc xe buộc vào con la nhà mình.
Trên đường không tránh được gặp mấy người quen, thấy tỷ đệ Cận Liễu Liễu ănmặc trang trọng, lại không mang Cận Văn Hiên theo đều kỳ quái hỏi: “Điđâu vậy a? sao không mang tiểu công tử theo!”
Cận Liễu Liễu cười: “Đi có một số việc lát nữa còn phải trở về ăn cơm chiều nữa.”
Vì Cận gia ở cuối thôn, nên bọn họ cứ đi theo trình tự đến bái phỏng từng nhà một.
Có mấy nhà cũng dễ nói chuyện, nói là tiểu hài tử đánh nhau vốn là chuyệnthường Cận Liễu Liễu dâng hồng bao nói là để cho đứa nhỏ bị đả thươngdùng xem đại phu, mấy nhà kia còn nhất quyết không chịu nhận.
Nhưng khi đến nhà thứ năm, hai mẫu thân kia như thế nào cũng không chịu nhận. Nhà bọn họ là nhất mạch đơn truyền, chỉ có một đứa con trai bình thường rất dung túng, hiện tại bị người ta đánh vỡ mồm tự nhiên là không chịunghe.
Cận Liễu Liễu cười, cùng A Bảo, A Bối xin lỗi một lần nữa nhưng đối phương nhất định không chịu nghe.
Cận Liễu Liễu nói: “Lâm tẩu tử, ngài muốn chúng ta phải nhận lỗi như thếnào chúng ta cũng nguyện ý làm. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phảibiện pháp tốt có phải hay không?”
Lâm tẩu tử chống tay vào eo: “Đi, lấy mười lượng bạc đến đây để cho Kỳ nhi của nhà ta xem đại phu, chúng ta sẽ không khiếu nại.”
Mười lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, một nhà nghèo như Lâm gia cũng đủ dùng ăn nửa năm. Lâm tẩu tử này thật đúng là công phu sư tử ngoạm.
A Bảo đã sớm không phục hai tay nắm chặt vào nhau.
Cận Liễu Liễu nhẹ nhàng vỗ vỗ tay A Bảo, bước lên trước từng bước, cườinói: “Lâm tẩu tử, mười lượng bạc ta sẽ đưa. Đừng nói mười lượng, cho dùlà hai mươi, ba mươi lượng, nếu thật sự quý công tử bị thương nặng nhưvậ, cần nhiều ngân lượng như vậy để xem đại phu, ta sẽ không nói hai lời bao nhiêu tiền ta cũng sẽ trả!”
“Sao lại không được, ta biếtngươi là kẻ có tiền. Ai chẳng biết ngươi là một tiểu quả phụ chuyển đếnthôn chúng ta lại mua ngay một ngôi nhà. Trước kia ta còn tưởng rằng làcha ngươi có chút bạc, hiện tại mới biết được nguyên lai tiền đều làngươi kiếm trở về. Không thể không nói a, nếu ta trẻ lại mười tuổi chodù có hời hợt cũng sẽ đi kiếm mấy giao địch mua bán da thịt như vậy. Cókhuôn mặt đẹp thật đúng là rất tốt, luôn luôn có nhiều nam nhân đến đưatiền cho.” Nói xong Lâm tẩu tử còn che miệng vụng trộm cười.
Trên đầu A Bảo nổi gân xanh cuồn cuộn, A Bối cũng tức giận đến mặt đỏ bừng.Cận Liễu Liễu lại như là nghe không hiểu, vỗ vỗ tay bọn họ ý bảo bọn họđừng xúc động.
“Ta nói còn chưa nói xong đâu, ta nói là nếu thậtsự cần nhiều ngân lượng như vậy để xem đại phu, bao nhiêu ta đều trả.Không bằng như vậy tốt lắm, ta chạy xe đến chúng ta cùng nhau đem tiểucông tử đưa đến nhà Mộc đại phu nhìn một cái phải trả bao nhiêu tiềnchữa bệnh bao nhiêu tiền khám bệnh ta sẽ trả. Hơn nữa, ta còn sẽ mua năm con gà đến cho tiểu công tử nấu canh bồi dưỡng nữa. Còn lại, ngươi cũng đừng suy nghĩ. Nhà chúng ta họ Cận không họ Oan, cũng không phải kẻngốc.”
Da mặt Lâm tẩu tử đỏ lên, một bàn tay thiếu chút đâm thẳng vào mặt Cận Liễu Liễu: “Ngươi! Ngươi!”
“Lâm tẩu tử, xin người bớt giận. Hôm nay chúng ta tới cửa xin lỗi, ngườicũng đại nhân đại lượng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Sau này ởtrong thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp muốn phải làm sao đây?”
Lâm tẩu tử không còn lời nào để nói nhận hồng bao Cận Liễu Liễu đưa, tiễnbọn họ. Nhưng là về sau ở trong thôn luôn luôn nói xấu bọn họ.
Ba người Cận Liễu Liễu đi được một đoạn xa nàng mới thở dài ra tiếng:“Không nghĩ tới Lâm tẩu tử lại càn quấy như vậy vừa rồi thật sự làm tatức chết.”
A Bối nói: “vừa rồi tỷ tỷ rất tức giận sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có ta và ca tức giận thôi.”
“Ta đương nhiên tức giận, nhưng chúng ta đang phải đi xin lỗi, nếu làm lớnchuyện lên sẽ khiến phu tử các ngươi mất hứng đến lúc đó phạt các ngươivài ngày không được đến học đường làm sao có thể giấu phụ thân đượcnữa.”
A Bảo yên lặng một chút rồi nói: “Tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ không thế nữa.”
Cận Liễu Liễu cười xoa xoa đầu của hắn: “Thật sự sẽ không? Tỷ tỷ sẽ nhớ lời ngươi cam đoan nga.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]