Vào lúc ban đêm, CổVưu Chấn tựa như cơn lốc chỉ huy Cận Liễu Liễu đem tất cả đồ đạc củanàng cất vào trong bao quần áo, một thứ cũng không để lại.
Hắnkhôi phục lại bộ dáng sảng khoái mà Cận Liễu Liễu thấy lúc mới gặp, vênh mặt hất hàm sai khiến, tai quái xảo trá chẳng sợ thiên hạ không loạn.Hắn còn châm chọc khiêu khích khi thấy Cận Liễu Liễu lại không búi tóc.
“Đúng rồi, gia thiếu chút nữa đã quên, làm sao có thể trách ngươi không búitóc chứ? Chờ ngươi vào vương phủ kia, nói không chừng ngày khác sẽ cóthể bay lên biến thành phượng hoàng .Đến lúc đó thuộc hạ thị nữ vô số để cho ngươi sai sử, làm sao còn cần ngươi tự mình làm đâu?Nói như vậy,vẫn là gia ủy khuất ngươi, việc gì cũng bắt ngươi tự làm, khó tráchngươi ước gì không thể đến ngay chỗ Lục hoàng tử. Người ta là hoàng tử,tay cầm binh quyền lại tiêu sái tuấn tú. Ngươi đi đi, chạy nhanh đi,ngày khác làm Vương phi nương nương, còn phải phiền toái người giúp đỡCổ gia chúng ta nhiều hơn đâu.”
Cận Liễu Liễu không rên mộttiếng, nghe một mình hắn thao thao bất tuyệt, chính là trước kia bất kểlời nói của hắn quá đáng đến thế nào đưa ra yêu cầu xảo quyệt thế nào,trong lòng nàng đều không có cảm giác gì.
Nhưng là hiện tại, nghe một câu câu châm chọc khiêu khích kia trong lòng nàng khổ sở như là bị kim đâm.
Cổ Vưu Chấn thấy gặp Cận Liễu Liễu không nói tiếng nào, trong lòng càngcảm thấy thêm căm tức. Đúng vậy, hắn chỉ là dân thường, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-tuong-ky/2375503/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.