Nhất thời Lục hoàngtử, hay chính là hái hoa tặc, đi đến nháy mắt với Cận Liễu Liễu một cái ý bảo nàng không cần lộ ra. Sau đó làm bộ dạng đứng đắn lên tiếng: “Cácvị miễn lễ.”
Vì thế, Vạn Chính lại nhấc thân mình nặng nề đứng lên, chỉ lên quả cầu trên mái hiên.
Vạn Chính có chút nơm nớp lo sợ nói: “Lục điện hạ chớ trách móc, tiểu nữkhông biết điện hạ đến đây nên mới có thể vui đùa ầm ĩ ở trong viện,quấy nhiễu điện hạ, xin thứ tội thất lễ.”
Lục hoàng tử cười ấm áp như gió xuân: “Vạn lão bản không cần sợ hãi, ngươi cũng biết cuộc đờitiểu vương có hai thứ thích nhất, đó là cái gì?”
Vạn Chính khônghổ là người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, trong triều từ trên xuống dưới, quan to quý nhân yêu thích gì không thể không rành mạch.Nhưng hắn không biết Lục hoàng tử có ý gì, chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói:“Điện hạ?”
Lục hoàng tử lại mỉm cười: “Vạn lão bản cứ nói không ngại.”
“Lục điện hạ tôn trọng võ công, yêu thích mỹ nhân, trong thành không ai không biết.”
Lục hoàng tử ngửa đầu cười ha ha: “Không sai, nhiều năm qua tiểu vương saymê võ nghệ, không tránh khỏi được cái này mất cái khác, lại chỉ có mộtthứ có thể làm cho tiểu vương dừng luyện võ, thậm chí trời có sập xuốngcũng không sợ, chỉ có thể là mỹ nhân. Hiện tại nhìn thấy thiên kim nhàVạn lão bản, tiểu vương đã sớm cảm thấy chuyến đi này không tệ, làm saocó thể trách móc?”
Vạn Chính vừa nghe Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-tuong-ky/2375501/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.